Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 69. -

Chương 69
Một nắm kẹo mạch nha, cho dù chia cho các bạn nhỏ một ít, hắn cũng có thể ăn thật lâu.
Dung Hiểu Hiểu muốn nhét, Sửu Ngưu hai tay giấu ở sau lưng không dám lấy.
Cô nghĩ không thể nhét vào tay thì nhét nó vào túi của chúng.
Kết quả cho thấy, hai đứa bé gầy mặc quần áo rách nát, ngay cả một cái túi cũng không có, muốn nhét cũng không nhét được.
Nhưng sao trẻ em có thể vượt qua người lớn chứ, cuối cùng vẫn phải nhận lấy.
Sửu Ngưu vừa vui vẻ vừa khổ não, như nói chuyện như người lớn: "Cô họ, lần sau không thể phí phạm như vậy nữa, có thứ gì tốt cô phải lưu lại cho mình ăn.”
Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó: "Được, cô cô đều nghe lời cháu.”
Ầm ĩ một hồi lâu, Tiêu Cảng mới ngáp ngắn ngáp dài đi tới: "Mọi người đến rồi sao."
Sửu Ngưu vội vàng nghênh đón: "Chú thanh niên tri thức, chú xem cỏ heo hôm nay thế nào?"
"Có thể." Ngoài miệng Tiêu Cảng nói không thành vấn đề.
Kỳ thật sợ là ngay cả cỏ heo là loại nào hắn cũng không phân biệt được, nhưng một chút cũng không chột dạ, còn nói: "Rất không tệ nha, cỏ non như vậy, heo khẳng định rất thích ăn, các cháu đi băm nhỏ nó đi.”
"Được." Hai đứa trẻ đi đến một bên chuồng lợn, cầm dao đá băm nhỏ cỏ lợn.
Dung Hiểu Hiểu hừ một tiếng: "Anh thật có thể lười biếng.”
Đừng nhìn giọng điệu cô trào phúng, nhưng trong lòng đặc biệt hâm mộ.
Cô và Tiêu Cảng đều là những người lười biếng, nhưng giữa họ vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Cô đã cố gắng hết sức để làm cho mình thoải mái.
Mà Tiêu Cảng ngay cả động não cũng không cần, trực tiếp sử dụng năng lực tiền giấy là được.
Sao điều này có thể làm cho mọi người không ghen tị chứ.
Tiêu Cảng tự mình cãi lại: "Là bọn chúng chủ động đấy.”
Ngày hôm qua thanh niên tri thức Dung không tới, hắn cùng Hổ Oa Tử đàm phán giá cả.
Thật đúng là đừng nói, những đứa nhóc này thật lợi hại.
Nói cái gì mà chỉ cắt cỏ heo, mười ngày năm hào.
Nếu muốn bọn chúng cắt cỏ heo xong rồi băm nhỏ, vậy mười ngày bảy hào.
Nếu băm xong rồi nấu chín, chính là mười ngày một mao.
Đừng nói là mười ngày một mao, cho dù là mười ngày một đồng đối với Tiêu Cảng cũng không phải là chuyện lớn, nhưng hắn ít nhiều có chút chột dạ, cũng không thể đến nuôi heo chuyện gì cũng để cho bọn nhỏ làm xong hết.
Cuối cùng nhịn đau lui một bước nhỏ, lựa chọn loại thứ hai.
Mười ngày tiêu bảy hào, để cho những đứa trẻ này cắt cỏ heo và băm nhỏ, hắn chỉ cần nấu chín và dọn chuồng.
Công việc này dễ dàng hơn nhiều so với làm dưới ruộng.
Ngay cả khi chỉ có bốn công điểm cũng không quan trọng.
Dù sao hắn cũng không dựa vào công điểm mà ăn cơm.
Mà hiện tại hắn thực sự đang làm việc, không ai có thể tìm thấy lỗi sai.
Tiêu Cảng lộ ra thần sắc hạnh phúc: "Sớm biết về nông thôn sẽ sống những ngày như vậy, tôi đã không náo loạn với gia đình.”
Cũng không phải là náo loạn quá lớn, mà là quá mất mặt.
Nằm trên mặt đất khóc lớn, trong đại viện không ít người nhìn thấy, thật sự là mất hết mặt mũi.
Sổ sách mười ngày kết một lần, hai đứa Sửu Ngưu buộc xong cỏ heo thì đi nhặt củi.
Hai người Dung Hiểu Hiểu cho heo ăn xong lại dọn dẹp chuồng heo, rồi chào đại đội trưởng đi trấn.
Đến thị trấn, cô gọi đến bưu điện trước.
Dung Thủy Căn cũng chờ cuộc điện thoại này, vừa gọi tới đã tìm được người.
Dung Hiểu Hiểu chỉ nói tình huống của cô hai một lần.
Ngày hôm qua cô hai ở đó có một số chuyện khó nói, hiện tại người không ở đây tất nhiên không cần cố kỵ.
Dung Thủy Căn ở đầu dây bên kia nghe được thì nghẹn ngào: "Ngày hôm qua ba nằm mơ, lại mơ thấy năm đó lúc chạy nạn, nếu không phải có anh trai che chở, chị hai tiết kiệm đồ ăn, ba không nhất định có thể sống sót.”
"Hiểu Hiểu à, con chịu chút mệt mỏi, thay ba chăm sóc tốt cho bọn họ, ngày mai ba sẽ gửi cho con một khoản tiền, con nhìn mà mua cho bọn họ chút đồ."
Dung Hiểu Hiểu nhất nhất đáp ứng.
Làm những việc này cũng không phải là trách nhiệm của cô, nếu cô không muốn làm không ai ép buộc.
Sở dĩ đồng ý, cũng không phải bởi vì thiện tâm, mà là cảm thấy ở chung với Sửu Ngưu và cô hái rất tự tại.
Một khi làm cho cô cảm thấy tồi tệ.
Cô vẫn như cũ chuyển giao đồ ba Dung đưa, rồi sẽ lập tức thu dọn đồ đạc chuyển đi, tuyệt đối sẽ không cùng người mình không thích ở dưới cùng một mái hiên.
Kết thúc điện thoại, Dung Hiểu Hiểu lại đi tới một nơi không có người.
Từ không gian lấy ra tám mươi cân khoai tây bỏ vào trong sọt, sau đó cõng đi đến cung tiêu xã.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy người quen trong quầy, cô đi qua quen thuộc nói: "Chị họ, em đến nhà chị mà không thấy người, nên chạy tới đây tìm chị, sẽ không chậm trễ chị làm việc chứ?"
Cổ Cúc ngồi ở quầy cau mày: "Cô là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận