Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 118. Chương 118

Tiêu Cảng cắn hạt dưa xong, lại làm cho xong công việc trong tay.
Cùng thanh niên tri thức Dung làm việc nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt.
Thanh niên tri thức Dung đặc biệt thích trốn việc, có đôi khi một ngày cũng không thấy bóng người, hết lần này tới lần khác cô trốn việc lại có lý do, tìm không ra lỗi nên cũng không ai làm gì được cô.
Nói tốt đi, đó chính là lúc có cô ở đây, mình sẽ đặc biệt thoải mái.
Có một số công việc thanh niên tri thức Dung tự mình làm.
Có một số công việc khác cô cứ b aba cái miệng nhỏ nhắn hai cái, có thể dẫn người khác giúp đỡ làm.
Hắn thân là đồng bọn muốn nhẹ nhõm bao nhiêu thì nhẹ nhõm bấy nhiêu.
Nhưng có một điểu Tiêu Cảng rất ngại ngùng.
Trong số nhiều nam thanh niên tri thức như vậy, hắn kiếm được ít công điểm nhất.
Thanh niên tri thức Hạ mỗi ngày mười công điểm, thanh niên tri thức khác cũng có thể có bảy tám công điểm, ngay cả mấy người mới tới, trừ bỏ ban đầu không thuần thục, đến bây giờ cũng có thể lấy sáu bảy công điểm.
Chỉ có anh ta, bốn.
Cái này nếu nói ra sẽ rất mất mặt.
Nhưng hắn lại không muốn xuống đất giống như những người khác.
Trái phải cũng khó, mãi cho đến khi thanh niên tri thức Lâm xuất hiện, triệt để giải quyết vấn đề nan giải của anh ta.
Thanh niên tri thức Lâm chăn trâu cũng lấy bốn công điểm một ngày, chia cho hai đứa trẻ đại đội, vậy một ngày anh ta chỉ có hai công điểm, trực tiếp trở thành đáy của cả nhà thanh niên tri thức.
Mà Tiêu Cảng cũng thuận lợi trở thành vị trí áp chót.
Chỉ bằng nhiêu đây, hắn đặc biệt thích thanh niên tri thức Lâm mới tới này, cho dù hai người không có giao tiếp gì, cũng không biết đối phương có tính nết gì, nhưng không ngừng khen ngợi: "Thanh niên tri thức Lâm con người rất tốt, nhìn ai cũng cười hì hì.”
"Thanh niên tri thức Lâm rất hào phóng, vừa mới tới đã nhét cho tôi một nắm đồ ăn vặt."
"Thanh niên tri thức Lâm nhìn rất tuấn tú, ngang hàng với tôi."
“…”
"Được rồi, thanh niên tri thức Lâm, thanh niên tri thức Lâm, vậy anh dứt khoát đi tìm thanh niên tri thức Lâm, đừng đi xem vớt cá nữa." Dung Hiểu Hiểu nghe đến nỗi lỗ tai mọc kén rồi.
"Không không không, tôi đi xem cá." Tiêu Cảng lập tức trả lời.
Thanh niên tri thức Lâm cho dù có quan trọng hơn nữa, cũng không quan trọng như cá.
Đem một cái túi nhỏ đeo ở bên hông, đây là túi nhỏ bà Mã tặng hắn, nhìn xem hắn là người được nhiều người yêu thích, còn có người chủ động tặng đồ cho hắn.
Đương nhiên, hắn cũng theo bản năng lựa chọn quên lãng chuyện túi nhỏ này chứa được nhiều hạt dưa đậu phộng hơn túi áo của mình rất nhiều, cho vào nhiều tất nhiên cũng cho ra nhiều hơn.
Trên đường đi, Tiêu Cảng hỏi: "Cô còn phiếu lương thực phụ không? Tôi muốn đến cung tiêu xã mua hạt dưa đậu phộng.”
Tiêu hao quá nhanh, lương thực dự trữ cũng không đủ.
Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.”
“Được, cô muốn đổi cái gì?”
Dung Hiểu Hiểu nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Suy nghĩ trôi dạt ra xa.
Trong tay cô còn có một ít tiền, nhưng phiếu dùng có chút nhanh, hơn nữa đều là loại có giới hạn thời gian, trong khoảng thời gian nhất định nếu không dùng sẽ mất hiệu lực.
Mối bận tâm về việc ăn cá ăn thịt đã được giải quyết.
Vậy thì tiền mua thịt và phiếu cũng nên được đưa vào danh sách quan trọng.
Nếu như nhớ không lầm, qua một thời gian nữ chủ sẽ làm một việc lớn, bởi vì tiền không đủ còn có thể kéo Tiêu Cảng vào cùng hợp tác.
Cô khẳng định sẽ không tham dự vào, cũng không có vốn tham dự vào.
Nhưng lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ uống một ngụm canh vẫn được.
Kiếm được một số tiền và phiếu xong không có gì phải lo lắng nữa.
"Cô cười như vậy, tôi có chút hoảng hốt." Tiêu Cảng rụt cổ lại, thật sự không nhịn được mở miệng.
Cười đến mức ánh mắt cũng biến thành trăng lưỡi liềm, giống như nụ cười trước kia lừa hắn nuôi heo, giống nhau như đúc làm cho người ta phát hoảng.
Dung Hiểu Hiểu sờ sờ cằm, thu liễm ý cười: "Đúng rồi, lúc trước anh nói thanh niên tri thức Bạch dọn ra ngoài, phòng nhỏ kia cô ấy không ở được nữa sao."
"Không phải vì mấy ngày trước mưa to sao, phòng nhỏ bên kia tuy rằng không bị ngập nước, nhưng cũng vào một ít mưa, nên cô ấy một mình chuyển đi nơi khác." Tiêu Cảng nói xong, lại hứng thú: "Cô chuyển đi nên không biết, trong khoảng thời gian này nhà thanh niên tri thức đặc biệt náo nhiệt.”
Đi đến nơi vớt cá còn mất một đoạn đường, Dung Hiểu Hiểu thúc giục: "Nhanh nói đi, náo nhiệt thế nào."
Nói là náo nhiệt, chi bằng nói là mỗi ngày đều phát sinh cãi vã.
Người này đương nhiên chính là Dương Quyên.
Từ khi Vệ Đông làm những chuyện kia bị bại lộ, Dương Quyên cả người giống như thùng thuốc súng di động, ai động vào đều nổ.
Dương Quyên lúc này quả thật không dễ chịu.
Cô ta vẫn cho rằng Thái Thiếu Anh đã cô phụ Vệ Đông, cũng cho rằng mình mới là người cuối cùng Vệ Đông rước về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận