Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 427. Chương 427

Nhưng bây giờ thì khác…
Ông ta vô cùng mừng rỡ vì Quý Đình có thai với Thịnh Tả Nguyên.
Tin tức Thịnh Tả Nguyên bị thương đã truyền về đại đội, cậu em của anh ra vẫn còn nhưng không thể dùng được nữa.
Nghĩa là đứa trong bụng Quý Đình là dòng dõi duy nhất của Thịnh Tả Nguyên, cũng là lá bài tẩy của gia đình họ Quý.
Lúc này cả nhà ngồi trong sân, bàn kế hoạch làm thế nào để dùng đứa trẻ này uy hiếp Thịnh Tả Nguyên.
Giờ không còn là họ van nài Thịnh Tả Nguyên cưới Quý Đình, mà phải lấy thật nhiều tiền mới chịu gả cô ta đi.
Nếu không, thuốc phá thai họ đã chuẩn bị sẵn.
Một khi Thịnh Tả Nguyên không đồng ý, họ sẽ bắt Quý Đình uống thuốc phá thai, buộc Thịnh Tả Nguyên phải đồng ý.
Chị dâu cả Quý dặn dò: "Tốt nhất nên chuẩn bị thêm một liều thuốc phá thai giả, kẻo đến lúc lại đưa nhầm thuốc thật vào thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn."
Em chồng cô ta hoàn toàn không quan trọng.
Quan trọng là đứa trong bụng em gái chồng, không được sai sót chút nào.
Mã Xuân Hoa gật đầu liên tục: “Cô nói có lý, mặc dù chỉ là giả vờ, nhưng nếu thực sự cho uống nhầm thuốc thật thì nguy lắm, vẫn phải chuẩn bị trước một liều giả đã."
"Đúng đúng, việc này giao cho bà lo."
Ông Quý lại hớp một ngụm rượu, mặt đỏ bừng vì say, ợ một cái rồi nói: "Khi nào tiền về tay thì giao cho bà, nhà mình vẫn phải nhờ bà nhiều lắm."
Nghe vậy, mọi người quanh bàn đổi sắc mặt.
Anh hai Quý vội nói: "Mẹ à, lúc có tiền rồi thì xây thêm hai gian phòng đi, cả nhà chúng con chen chúc trong một gian cũng không tốt."
"Mẹ à, cháu nội của mẹ cũng đã lớn rồi, mẹ xem có nên cho đi học không?"
"Bố mẹ à, con thật sự không làm nổi việc nặng, hay dùng chút tiền đi tạo quan hệ xem có thể xin được việc nhẹ nhàng gì trong đại đội không?”
“Làm không được thủ quỹ thì làm tiểu đội trưởng cũng được."
Tiếng nói liên tục vang lên.
Tiền chưa về tay mà đã lên kế hoạch tiêu xài.
Mỗi người đều có ý đồ riêng, muốn chi tiền vào bản thân.
Trong khi đó, trong sân nhà họ Dung.
Lý Tứ, với tư cách tiểu đội trưởng, không khỏi nhăn mặt.
"Cái gì chứ, tưởng làm tiểu đội trưởng dễ lắm sao? Tính ham ăn lười làm của Quý Đại đó, nếu thật sự làm tiểu đội trưởng tôi còn không chịu nổi đây!"
"Cậu ta sẽ không thể làm đội trưởng đâu!"
Một bà già nói nhỏ: "Bây giờ ai cũng biết cậu ta muốn dùng quan hệ mua chức, chỉ cần cậu ta thực sự làm tiểu đội trưởng, chắc chắn là do đút lót, ai dám nhận tiền đút lót tôi sẽ tố cáo lên công xã!"
Còn muốn tham nhũng nữa à, thật đáng xấu hổ!
"Điểm này cứ yên tâm đi, có đại đội trưởng, Quý Đại đừng hòng làm đội trưởng." Bà Mã nói.
Điểm này bà rất tin tưởng đại đội của họ.
Cho dù là đại đội trưởng hay bí thư chi bộ La, chắc chắn họ không phải là những người nhận hối lộ để giúp việc.
Ai dám đưa tiền hối lộ, có thể họ sẽ đuổi người đó ra ngay.
"Nghe mà tôi cảm thấy rất khó chịu."
Chị Phương hơi uể oải, hạt dưa trong tay gần như không động đậy, chị nói:
"Tôi không phải đứng về phía Quý Đình, nhưng nghe nhà cô ta nói chuyện, cứ như đang coi cô ta như một công cụ có thể sử dụng, thật sự là..."
Chuyện này khiến chị ấy không khỏi nhớ lại nhà cha mẹ đẻ của mình.
Chị ấy có thể lấy chồng về đại đội Hồng Sơn, đó là nhờ chị tự mình kiên quyết tranh đấu, nếu không thì ai có sính lễ nhiều, nhà sẽ gả chị cho người đó.
Nếu không phải chị tự mình nổi giận một phen thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay.
Nghe vậy, mấy người cùng thở dài.
Chỉ có bà Chu ngẩng cao đầu, lại chuẩn bị khoe khoang: "Nói về chuyện này thì tôi chắc chắn có quyền phát biểu nhất, có thể nói cả đại đội..."
Chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã cắt ngang.
Vừa nghe giọng của La Kiến Lâm, bà Chu tức giận muốn chết, lần trước cũng là ông ta cắt ngang khi bà đang khoe khoang, lần này lại tới!
Giận dữ bước tới cửa, mở cửa ra là mắng: "Gọi gì đấy! Gọi cái gì! Hàng ngày không đi giám sát mọi người làm việc, cứ thích tới gọi người, đại đội trưởng La có quá rảnh không?"
"... " La Kiến Lâm nhíu mày.
Ông cảm thấy bà Chu hơi kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo.
Cần nhờ bí thư chi bộ La dạy dỗ cho một bài học!
Không thèm để ý tới bà ta, ông tiến thẳng vào trong.
Vừa bước vào, ông lập tức bị dọa cho sợ hãi bởi một nhóm người bên trong: “Sao các người ở đây hết vậy?"
Một đám đông như ong vỡ tổ, nhiều người như vậy tụ tập ở góc tường họp hành à?
"Nhỏ giọng chút! "
"Suỵt suỵt!"
"Đừng để người bên kia nghe thấy, đại đội trưởng nhỏ giọng chút!"
La Kiến Lâm hiểu ngay.
Hóa ra đây là đang nghe trộm!
Đặt hai tay sau lưng, cau mày nói: "Mấy người này, thật sự rảnh rỗi quá, còn cả cậu Lý Tứ, với tư cách tiểu đội trưởng mà không gương mẫu, sao lại theo đám mấy bà này nghe lén?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận