Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 400. Chương 400

Cô ta cảm thấy lời đó rất đúng.
Quả thật là vậy, chỉ vài ngày đã tiêu gần trăm đồng, bây giờ mới hiểu tiền quan trọng với cô ta như thế nào.
Chỉ cần có số tiền này, thậm chí ở lại đội sản xuất cô ta cũng có thể sống tốt.
Hôm qua cô ta đã suy nghĩ tốt rồi.
Nghe nói nhà thanh niên trí thức có người tiêu hai trăm đồng xây một căn nhà nhỏ, cô ta cũng có thể dùng bốn, năm trăm đồng xây ngôi nhà lớn hơn.
Lại tìm cớ đi tỉnh thành, mua sắm thật nhiều ở cửa hàng bách hóa.
Nhưng... tất cả đều đã mất.
Mấy tiếng cô ta sẽ kiểm tra tiền một lần, nhưng vừa rồi lục lọi thì tiền đã biến mất vô tung vô ảnh!
Chân Lan vốn là người bốc đồng, lúc này càng hét lên mất bình tĩnh: "Không, chắc chắn không chỉ họ, tất cả các người ở đại đội Hồng Sơn đều là quân ăn cướp, năm ngàn đồng biến mất rồi! Chắc chắn các người âm mưu cùng nhau ăn trộm!"
Trời ơi! Mọi người đều sững sờ, đâu còn quan tâm tới chuyện bà Chu đánh cháu.
Tất cả đều trợn mắt nhìn Chân Lan.
Họ nghe nhầm hay sao?
Năm ngàn đồng?!
Quân ăn cướp???
Năm ngàn đồng là con số mà người dân ở đại đội Hồng Sơn không dám tưởng tượng.
Ngay cả lao động cật lực cả đời cũng không thể tích góp được số tiền lớn như vậy.
Ban đầu đã nghĩ Chân Lan có tiền, bằng không sẽ không ra tay lớn như vậy.
Nhưng cũng không ngờ cô ta giàu đến thế...
Năm ngàn đồng!
Lương của một cán bộ hương thôn mà cao đến thế, chỉ riêng cho con gái đã tích góp được nhiều tiền đến vậy, thật khiến người ta ghen tị.
Tuy nhiên, cũng có người thấy kỳ lạ.
"Số tiền này có quá nhiều rồi không? Nhà họ tích góp được nhiều thế sao?"
"Tôi cũng cảm thấy lạ, trước đây nói ông Chân là người tốt, thỉnh thoảng lấy tiền lương của mình cứu giúp người nghèo, lúc khó khăn đi đào rau rừng, sao con gái ông ta chỉ trong chốc lát đã lấy ra được năm ngàn đồng, rõ ràng là lừa gạt người khác mà?"
"Dù ông Chân có lừa gạt người, số tiền này cũng không đúng, ngay cả lao động cật lực cả đời cũng không thể có nhiều tiền như vậy, dù sao gia đình họ cũng phải có chi tiêu mà."
Tiếng này đến tiếng khác, không ai tin Chân Lan có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Khiến họ không khỏi nghi ngờ nguồn gốc số tiền đó.
Tuy nhiên, bỗng có người hô to: "Tiền biến mất? Ý cô ta là tiền bị đánh cắp? Năm ngàn đồng bị mất à!"
Tiếng hô này mới khiến họ phản ứng lại.
Trọng tâm không phải là năm ngàn đồng, mà là năm ngàn đồng bị mất cắp!
Và, cái gọi là người trong đại đội Hồng Sơn đều là quân ăn cướp, họ hoàn toàn không biết Chân Lan có nhiều tiền đến vậy, sao lại đi ăn cắp?
"Cô vu khống người khác! Sao lại nói chúng tôi là quân ăn cướp? Chúng tôi là con cháu nông dân chân chính, cô dựa vào đâu mà vu khống chúng tôi?"
"Thật tức chết tôi rồi, tôi sống nhiều năm như vậy mà lần đầu bị gọi là kẻ trộm cắp, hôm nay nếu cô không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ không buông tha đâu!"
"Cô mất tiền, sao lại vu oan cho chúng tôi lấy cắp? Có ai trong chúng tôi từng đến nhà họ Quý đâu?"
"Mất tiền ở nhà họ Quý thì trách nhà họ Quý, sao lôi cả chúng tôi vào?"
Lúc này, mọi người đâu còn quan tâm tới xem náo nhiệt nữa.
Bản thân họ đã trở thành tâm điểm rồi, và vấn đề này không dễ xử lý chút nào.
Nếu bị gán cho cái danh kẻ trộm cắp, không những bản thân họ cả đời không ngẩng đầu lên nổi, mà còn liên lụy cả gia đình chịu tội.
"Im hết!" Đại đội trưởng La gằn giọng.
Lúc này, vẻ mặt ông vô cùng khó coi, chứ đừng nói năm ngàn, ngay cả năm trăm đồng cũng là chuyện lớn.
Số tiền lớn như vậy, nhất định phải làm rõ!
Thấy Chân Lan sắp lên tiếng, ông hét to: "Cô im ngay!"
Người ngu ngốc này!
Ông chưa gặp ai ngu như vậy, có lẽ sai lầm lớn nhất đời ông Chân là sinh ra đứa con gái này.
Ông nghĩ nhiều hơn những người khác, hiểu rõ rằng số tiền này tuyệt đối không phải của một gia đình bình thường, nhất là khi nó nằm trong tay Chân Lan.
Rõ ràng, ông Chân chắc chắn còn nhiều tài sản khác, vợ ông ta cũng không thiếu tiền.
Cả nhà chung lại, số tiền nhất định còn nhiều hơn năm ngàn.
Vậy số tiền đó từ đâu ra?
Đại đội trưởng La không muốn điều tra, biết nhiều không phải chuyện tốt.
Bây giờ điều ông phải làm là ngăn Chân Lan nói thêm, kẻo liên lụy tới tất cả mọi người trong đội Hồng Sơn: “La Hạ, con đi mượn xe đạp của đồng chí Tiêu, lập tức đến báo công an, nhớ kể rõ ràng, năm ngàn đồng và danh tính Chân Lan."
La Hạ lập tức đáp: "Dạ."
Rồi anh ta đi tìm người mượn xe đạp.
Đại đội trưởng La nói tiếp: "Kế toán Viên, La Vượng, hai người kêu tất cả mọi người trong đại đội đến sân phơi lúa, nhớ kỹ, phải là tất cả mọi người, ai cũng ở đó chờ công an điều tra, trong thời gian đó không được rời đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận