Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 140. Chương 140

Mắt thấy chuồng heo càng ngày càng tốt, bởi vì bột vỏ ốc đồng nên heo cũng tăng cân.
Còn có thêm sáu công điểm, lập tức làm cho bà ta đỏ mắt, trực tiếp mang theo người nhà nháo đến chỗ đại đội trưởng, nói là muốn lấy công việc nuôi heo trở về.
Thật là không biết xấu hổ.
Mấy bà thím ghé vào một chỗ, bà một câu tôi một câu, không ít lần lột ra chuyện thối nát trong nhà mẹ La La Căn.
Nói xong, Mã bà bà thấy thanh niên tri thức Dung vẫn không đáp lời, liền đoán cô không quá thích nghe những thứ này, liền hỏi: "Hôm nay đến nhà bà Chu ăn cơm sao, đừng thấy bà ta lười biếng, tay nghề chiên cá cũng không tệ lắm.”
"Cũng là thanh niên tri thức Dung có năng lực, chúng tôi quen biết bà Chu nhiều năm như vậy, thật đúng là không có mấy người có thể ăn được cá chiên do bà ta làm." Chị Phương mang theo chút tiếc nuối nói: "Nghe nói bà ta làm cá chiên đặc biệt ngon, tôi cũng chỉ nghe qua chứ cho tới bây giờ cũng chưa từng nếm qua.”
"Cô gả đến đại đội chúng ta quá muộn, nếu không phải mấy năm trước con gái bà ta lấy chồng mới lộ ra tay nghề này, lúc đó chúng tôi mới biết lời của bà ta nói là thật, hương vị kia thật sự tuyệt, tôi đến bây giờ còn nhớ rõ."
Vừa nhắc tới con gái của bà Chu, Dung Hiểu Hiểu liền nhịn không được mở miệng: "Nghe nói hai con gái của bà Chu gả đến trấn rồi."
“Đã biết bà ta sẽ nói với cô cái này, đại đội chúng ta ai mà chưa từng nghe bà ta khoe khoang hai con rể tài năng của mình.
"Là gả lên trấn, một người còn đang làm công nhân tạm thời ở xưởng đồ chơi, còn là đồng nghiệp của con trai út của đại đội trưởng."
Không chỉ Dung Hiểu Hiểu tò mò, chị Phương mới gả tới đây chưa được mấy năm cũng không rõ nguyên nhân của việc này: "Tôi đã sớm muốn hỏi, hai con gái bà Chu sao lại tốt như vậy, đều gả lên trấn!"
Đối với người nông dân mà nói, nếu con trai có thể đi làm ở trấn, con gái có thể có nhà chồng trong trấn, đó đều là mệnh tốt.
Vừa vặn chị Phương em gái vừa mới trưởng thành, nếu thích hợp cô ấy cũng muốn đưa em gái đến trấn hưởng phúc.
"Con gái thứ ba gả cho bạn học trung học của mình, sau lại giới thiệu thân thích xa của chồng cho chị gái, hai người vừa là chị em gái vừa trở thành chị em dâu xa phòng."
Chị Phương có chút kinh ngạc: "Con gái bà Chu còn học trung học."
Điều kiện nhà mẹ đẻ cô ấy xem như tốt.
Năm đó cũng chỉ đưa cô ấy đi học hai năm, nhận biết được chữ xong là về.
"Cái khác không nói, chỉ riêng điểm này tôi vẫn rất bội phục bà Chu." Mã bà bà có chút cảm khái: "Đại đội chúng ta không có nhiều nhà đưa con đi học lắm, chứ đừng nói là con gái, ngoại trừ hai con gái nhà bà Chu ra, cũng không có mấy nhà nguyện ý đưa con gái nhà mình đi học.”
"A, đừng nghĩ quá tốt về bà ta." Có một bà thím bĩu môi: "Bà ta làm nhiều như vậy còn không phải là muốn con gái nhà mình gả tốt một chút, lúc này mới dễ dàng lấy đồ từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ, bà xem mấy năm nay, hai cô con gái của bà ta thỉnh thoảng lại mang theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà mẹ đẻ, không biết lấy bao nhiêu đồ từ nhà con rể.”
"Mặc kệ lấy bao nhiêu thứ, nhà con rể cô ta không có ý kiến là được." Mã bà bà bộ dạng các người không hiểu: "Ngày thường nhìn bà Chu đó là ngu xuẩn không chịu được, ngay cả lười biếng cũng không biết tìm cái cớ cho tốt, nhưng trong chuyện con cái bà ta lại rất thông minh.”
Bà thím vừa rồi bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, nhưng không lên tiếng phản bác.
"Con gái bà ta túi lớn túi nhỏ nói đến nhà mẹ đẻ, nhà chồng vì sao một chút ý kiến cũng không có, không phải vì bà Chu biết làm người sao, mỗi lần con gái trở về nhà chồng đều nhồi nhét đầy một đống đồ đạc, có tới có lui nhà chồng nhìn thấy cũng không tức giận như vậy."
Chị Phương vẻ mặt kinh ngạc: "Bà Chu hào phóng như vậy!"
"Đâu phải hào phóng, đừng nhìn nhét một đống đồ đạc, kỳ thật những thứ kia đều không đáng giá." Bà thím bĩu môi bẻ ngón tay tính toán: "Một ít rau củ quả, dưa chua ướp vào mùa đông, nếu không thì chính là một ít mộc nhĩ nấm hương nhặt được sau cơn mưa, thậm chí ngay cả củi có thể tùy tiện nhặt cũng được tính vào trong đồ đáp lễ, cũng chỉ có người da mặt dày như bà ta mới có thể làm được.”
Mã bà bà vẻ mặt không đồng ý: "Cõng giỏ trúc đầy ắp về nhà chồng so với hai tay không trở về nhà chồng tốt hơn nhiều, có còn tốt hơn là không có.”
Hơn nữa vì sao lại nói bà Chu là người thông minh.
Bà ta biết nước chảy đá mòn.
Bà ta sẽ không lập tức để con gái liều mạng lấy đồ đạc nhà chồng, thậm chí con gái muốn cho bà ta cũng sẽ không nhận, còn có thể trực tiếp chạy đến trấn trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận