Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 121. Chương 121

Một kéo một người thả, vậy không sai nha.
Hắn nói: "Lại một lần nữa, các người cũng đừng chỉ giả bộ, ít nhiều hãy ra một chút lực.”
Đại đội trưởng đã lên tiếng, những người khác dám không làm theo sao?
Ngoại trừ Dung Hiểu Hiểu làm bộ ra, người phía sau đều dùng hơn phân nửa sức lực, sở dĩ không dùng toàn lực cũng là sợ trong lưới không có con cá nào, lưới trống lại dùng sức lớn kéo trở về sợ sẽ bị hỏng.
Kết quả vừa dùng sức, bọn họ liền phát hiện có gì đó không ổn.
“Ai ôi.”
“Sao lại nặng như vậy.”
“Cá cá rất nhiều cá nha!”
Dây thừng kéo căng, mặt sông có chút động tĩnh.
Khi lưới đánh cá rải ở giữa xuất hiện, tất cả mọi người nhìn thấy những con cá lớn và cá nhỏ mắc trên lưới.
“Một, hai, có cá rồi.”
"Còn có, phía sau còn có."
“Lúc trước nói lưới đánh cá chắc là tầm mười lăm mét đi, hiện tại mới kéo ra một chút, vậy phía sau chẳng phải là còn có rất nhiều rất nhiều cá sao?”
Khi cá xuất hiện, tất cả mọi người bắt đầu cổ vũ.
Bao gồm cả một số thanh niên kéo dây thừng, giơ tay lên la hét, hành động này thiếu chút nữa làm La Kiến Lâm hít thở không thông, giận dữ quát: "Con rùa, mau kéo sợi dây thừng cho tôi, rơi xuống thì làm sao bây giờ?"
“Đúng đúng đúng, mau kéo dây thừng.”
"Ai da, đám người trẻ tuổi các cậu đúng là không đáng tin cậy."
"Tôi đến tôi đến, mau cút đi cho tôi."
Ngoại trừ Dung Hiểu Hiểu ra, tất cả người trẻ tuổi đều bị đuổi xuống.
Mấy thanh niên giận mà không dám nói, ai bảo người đuổi bọn họ xuống đều là trưởng bối chứ.
Một người đàn ông trung niên như ý nguyện được kéo dây thừng cười tủm tỉm đến híp mắt, kỳ thật đã sớm muốn đến kéo lưới, chẳng qua ngượng ngùng tranh giành với người trẻ tuổi.
Nếu bọn hắn đã không đáng tin cậy như vậy, vậy hắn cũng chỉ có thể cố mà làm.
Ông hét lên: "Các đồng chí, phát lực."
Nào, một hai một hai…
Lưới đánh cá lại một lần nữa bị kéo lên, lưới đánh cá chìm trong nước chỉ chốc lát sau đã lộ ra trước mắt mọi người.
"Bảy, tám, chin."
"Bốn, năm, mười bà bà bà đừng lên tiếng, bà ảnh hưởng đến tôi đếm cá."
“Tôi còn muốn nói ông quấy rầy tôi, đếm nửa ngày cũng không đếm được, ông không thể câm miệng sao.”
Nghe có vẻ tức giận, nhưng không ai cãi nhau vào thời điểm này.
Ngay từ khi con cá đầu tiên bỏ vào thùng nước, đã có người bắt đầu xếp hàng, nghĩ đến việc phân chia cá xong sớm, tối nay còn có thể trở về làm thịt cá ăn.
"Cũng đừng chen chúc." La Kiến Lâm vung tay, trên mặt là ý cười không ngừng được.
Một vụ thu hoạch lớn.
Một vụ thu hoạch lớn.
Cho dù còn chưa đếm rốt cuộc có bao nhiêu con, nhưng đã sắp đổ đầy một thùng nhỏ, so với bọn họ tự mình xuống sông vớt đã nhiều hơn một chút.
"Đại đội trưởng, loại cá nhỏ này vứt lại sông đi." Dung Hiểu Hiểu dùng ngón tay chọc chọc một con cá con: "Chúng ta mỗi ngày đều có thể hạ lưới, các con có thể để nuôi lớn.”
"Nghe lời cô nói." La Kiến Lâm một chút cũng không do dự, vớt lên mấy con cá nhỏ rồi ném xuống sông.
Chủ yếu vẫn là lần này thu hoạch nhiều.
Bằng không cho dù là cá nhỏ hắn cũng không nỡ ném lại sông.
La Kiến Lâm gật gật đầu, sau đó nói với đứa con trai thứ hai bên cạnh: "Đi lấy dao phay trong nhà, lại đến nhà kế toán Viên lấy cân.”
Ánh mắt La Hạ sáng lên, không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.
Cầm dao lấy cân còn có thể làm gì khác.
Tất nhiên là chia cá.
La Kiến Lâm đứng lên, hắn nói: "Các bà con, lần này chúng ta tổng cộng bắt được hai mươi con cá, đây là lần đầu tiên đại đội chúng ta đánh lưới cá, cho nên chúng ta quyết định trực tiếp chia, cá có lớn có nhỏ, tôi sẽ cân lên rồi chặt ra, phân đều cho mỗi nhà.”
Khi lời nói kết thúc, chính là âm thanh vui sướng vang trời.
La Kiến Lâm lại đưa tay đè xuống, tiếp tục nói: "Các người chắc cũng biết, dây cước dùng làm lưới đánh cá là thanh niên tri thức Dung cho đại đội chúng ta mượn, đồ đạc không thể mượn không, tôi cùng bí thư La đã thương lượng chỉ cần lưới đủ hai mươi con cá, sẽ chia thêm một con cho thanh niên tri thức Dung, một lần dùng lưới đánh cá sẽ ghi thêm cho cô ấy hai công điểm.”
Không đợi những người khác trả lời, bí thư La mở miệng trước: "Đương nhiên, nếu các người có ý kiến phản đối, chúng ta cũng có thể không thuê lưới đánh cá của thanh niên tri thức Dung nữa.”
"Phải thuê, phải thuê."
"Nên chia, nếu không phải thanh niên tri thức Dung hào phóng, chúng ta một con cá cũng không lấy được."
“Hai mươi con cá đấy, vậy một tháng chẳng phải là có thể có mấy trăm con sao?”
"Nói cái gì vậy." Ông Đỗ ở một bên gõ đầu người bên cạnh: "Phía sau sẽ ngày càng ít đi.”
Người bị đập đầu cũng không tức giận, nhếch miệng cười ngây ngô: "Không bằng hôm nay cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày đều có thể bắt được cá là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận