Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 165. Chương 165

Mao Khương lại nói tiếp: "Ngày mai anh đi tìm xưởng sửa chữa, chúng ta ở chỗ này không thể dừng ở cửa lâu, thời gian ở cửa càng dài, nhà máy bên kia ít nhiều sẽ có chút nghi ngờ.”
Diêu Học Danh vừa gật đầu đã thấy một đứa nhỏ bảy tám tuổi đi tới: "Chú, các chú bán vải không?"
Đứa trẻ đột nhiên xuất hiện làm hai người đàn ông sợ hãi.
Mao Khương ổn định tâm tình điên cuồng nhảy lên, thấp giọng hỏi: “Làm sao cháu biết?"
"Chị kia còn muốn một ít vải, nhờ các chú giúp vận chuyển đến địa chỉ này." Nói xong, đứa nhỏ đưa ra một tờ giấy.
Một địa chỉ và số lượng được viết trên tờ giấy.
Mao Khương còn muốn hỏi thêm cái gì, đứa nhỏ đã cất bước chạy đi.
Diêu Học Danh vội vàng hỏi: "Là đồng chí nữ lúc trước sao?"
"Ngoại trừ cô ta ra, chắc cũng không ai biết trong tay chúng ta có nhiều vải vóc như vậy." Mao Khương cũng cảm thấy là đồng chí nữ trước kia.
Hơn nữa hắn cũng không dám có suy đoán khác.
Nếu không thị trấn này thực sự quá khủng khiếp.
Hắn bên này cái gì cũng chưa làm đã bị rất nhiều người theo dõi, ngay cả đối phương là ai hắn cũng không biết.
Cảm giác này thực sự rất bị động.
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Diêu Học Danh nhìn tờ giấy kia, hắn hỏi: "Vậy chúng ta có đi qua không? Hay là đi thăm dò chợ đen?"
Mao Khương do dự một hồi.
Cuối cùng, quyết định giao dịch với cùng một người.
Càng ít người biết thì họ càng an toàn.
Quan trọng nhất là hắn chưa từng liên hệ chỗ chợ đen bên này, không rõ người trong này rốt cuộc có giữ phép tắc buôn bán không, hay là loại người đen ăn đen.
Cái trước còn chưa tính.
Nếu là loại thứ hai, hắn và Diêu Học Danh sợ là đều không về được.
Tìm người đi đường hỏi địa chỉ trên giấy, ngay sau đó lại thuê một chiếc xe ba gác, hai người mất hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng vận chuyển vải đến địa chỉ trên tờ giấy.
Kết quả đến nơi, bọn họ lại không thấy đồng chí nữ giao dịch trước đó.
Diêu Học Danh có chút sốt ruột: "Chuyện gì xảy ra vậy, người nọ sao còn chưa tới?"
Mao Khương cũng có chút cấp bách.
Trong lòng hắn nghĩ chờ thêm năm phút nữa, nếu còn không có người tới bọn họ sẽ kéo đồ rời đi.
Đúng lúc này, Diêu Học Danh đang nhìn xung quanh thì thấy có một cái hộp nhỏ, đi qua nhìn: "Mao Khương, nơi này có tiền."
Có chẵn có lẻ, khoảng 200 đồng.
"Chúng ta đi thôi." Mao Khương cầm tiền kéo hắn rời đi.
Nếu như ngay từ đầu còn chưa quá xác định, vậy hiện tại khẳng định người đang cùng bọn họ giao dịch tuyệt đối không phải là đồng chí nữ lúc trước.
Nếu không, tại sao lại không xuất hiện.
Lúc trước nếu đã gặp qua mặt đối phương, vậy giao dịch lần thứ hai cũng không cần phải che giấu.
Trừ khi người này không phải là người trước đó.
Mao Khương trong lòng đã xác định người này tuyệt đối không phải người lúc trước.
Nếu là người khác, vậy càng phải trốn nhanh một chút.
Mang theo người nhanh chóng rời khỏi nơi này, Mao Khương hiện tại trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cái chỗ này không ở được, người nơi này thật sự quá mức lợi hại.
Bản lĩnh lớn như vậy, mới có thể vô thanh vô tức nghe ngóng được hắn bên này có hàng đúng không.
Thực sự không thể ở lại lâu, phải nhanh chóng sửa chữa chiếc xe và rời đi.
Đám người vừa đi, Dung Hiểu Hiểu trốn ở phụ cận lập tức đi ra thu hết vải vóc kia vào trong không gian.
Không thể không nói, cái không gian này của cô chứa đồ đạc vẫn rất tốt.
Phía dưới trồng cây, phía trên có thể lơ lửng để rất nhiều đồ đạc, cho dù đã đặt ở vị trí hai mươi ba mét trên bầu trời, vẫn chưa chạm tới đỉnh cao nhất.
Dung Hiểu Hiểu vui vẻ nhảy nhót rời đi.
Khi đi đến đường phố náo nhiệt, cô không khỏi phân tâm tư rơi vào trong không gian, dùng mắt thường đo đạc, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác không gian lớn hơn một chút.
Có vẻ khi rảnh rỗi phải thử nghiệm một chút.
Tiền cũng đã tiêu không sai biệt lắm, Dung Hiểu Hiểu cũng phải suy nghĩ làm thế nào để tiêu thụ lô vải này ra ngoài.
Khẳng định không thể ở trấn nhỏ này, cô và Bạch Mạn lấy cùng một nhóm vải vóc, cho dù màu sắc có chút khác nhau, nhưng cũng có thể nhìn ra là cùng một nhóm.
Để bảo đảm, vẫn phải đi xa.
“Thanh niên tri thức Dung.”
Đang đi, đã thấy bên cạnh có người đang gọi, Dung Hiểu Hiểu quay lại nhìn thì phát hiện là đại đội trưởng, trong cánh tay đại đội trưởng còn kẹp một túi hồ sơ, sắc mặt không khổ não giống lúc trước, nếp nhăn trên trán cũng giãn ra một chút, cô đi qua, cười nói: "Đại đội trưởng, có phải có tin tức tốt hay không?"
"Tin tốt, tin tức tốt." La Kiến Lâm cười đến híp mắt, khó có được lộ ra nụ cười sáng lạn: "Đi thôi, vừa đi tôi vừa nói với cô.”
Bởi vì có Đặng Uông giới thiệu, hắn nhanh chóng liên lạc với phó giám đốc nhà máy điện.
Vốn tưởng rằng lại phải mất thời gian dài mới làm tốt quan hệ, ngay chính hắn cũng đã chuẩn bị tốt thời gian dài phấn đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận