Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 368. Chương 368

Người đàn ông kia đội mũ xanh, chính ông Chân đặt lên đầu anh ta.
Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Ông Chân Thừa Phúc có thừa nhận 3 đứa trẻ là con của ông ta không?"
Vương Thùy lắc đầu: "Người đàn ông đó nói thế, cả ông Chân lẫn vợ của anh ta đều không phủ nhận, nếu không thì cũng không bị tạm đình chỉ công tác để điều tra do vấn đề tác phong, anh Chu cũng không..."
Cô ấy không nói hết câu sau.
Chu Thiệu cười hí hửng bổ sung: "Cũng không nhặt được kẽ hở, trực tiếp thay thế chiếm chỗ của ông Chân."
Anh ta ngược lại rất thoải mái.
Dù vì lý do gì, miễn là người được thăng chức là anh ta là được rồi.
Thực ra chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Không cần quan tâm đối phương đe dọa thế nào, nếu mình không làm, cứ mạnh mẽ phủ nhận rồi cho điều tra lại, nhất định có thể rửa sạch nghi vấn.
Hoặc là để vợ của người đàn ông kia lên tiếng, nói rõ ràng ai mới là cha đích thực của 3 đứa trẻ, cũng có thể giải quyết ổn thỏa.
Nhưng ai ngờ, ông Chân Thừa Phúc không lên tiếng, vợ của gã đàn ông kia cũng không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến mọi người không khỏi suy đoán.
Có người đoán là có khả năng 3 đứa trẻ thực sự là con của ông Chân, có người còn điều tra, thời gian trước khi bà vợ có thai, ông Chân thực sự từng đến đại đội của họ.
Cũng có người đoán có gì đó không đơn giản trong đây, chứ không thì ông Chân sao lại phản ứng như vậy.
Tuy nhiên, dù thế nào...
Cuối cùng người được lợi lớn nhất là Chu Thiệu, anh ta là người hưởng lợi nhiều nhất trong cả vụ việc.
Chu Thiệu vui vẻ nói: "Cậu cứ yên tâm, trước khi tôi nhậm chức, tôi nhất định sẽ xử lý xong việc của cậu, nếu sản lượng phía cậu theo kịp thì càng tốt, một bước đến chỗ, tôi sẽ tìm cách để mứt quả của đại đội Nam Vọng trở thành sản phẩm xuất khẩu, như vậy giá cả cũng sẽ tăng lên rất nhiều."
Tất nhiên, chất lượng cũng phải theo kịp.
Nếu không, anh ta cũng không thể làm việc này.
"Không vội, xưởng nhỏ không thể hấp tập, từ từ mới vững."
Giản Chu không có tham vọng lớn như vậy, càng không muốn bước quá dài, cho dù doanh số theo kịp nhưng các khâu khác kéo lùi, đối với một xưởng mới thành lập chưa đầy vài tháng, đây không phải chuyện tốt.
"Được, nghe anh."
Chu Thiệu gật đầu, anh ta hỏi: "Bây giờ anh ở đâu? Trước khi về chúng ta phải gặp nhau thêm chứ, nếu anh không rảnh, tôi sẽ tới tìm anh, đồng thời gặp em dâu, tránh trường hợp sau này gặp mà không nhận ra."
"Chúng tôi ở đại đội Hồng Sơn. Em vợ bây giờ là thanh niên tri thức ở đó."
Giản Chu giới thiệu: “Nếu sau này có việc gì, mong anh Chu giúp đỡ em ấy."
"Đại đội Hồng Sơn? Trùng hợp thật!"
Chu Thiệu ngạc nhiên, rồi vui mừng cười: "Tôi sắp chuyển sang đó, vụ án đầu tiên phụ trách liên quan tới đại đội Hồng Sơn, anh bảo xem, chúng ta có duyên phải không?"
Dung Hiểu Hiểu nhướng mày: "Vụ án à?"
"Một vụ điều tra."
Chu Thiệu cũng không che giấu, chủ yếu vì chuyện này quá lớn, xung quanh đã lan truyền sôi nổi rồi: “Cô ở đại đội Hồng Sơn chắc cũng nghe nói rồi chứ?”
“Bất ngờ bắt được hai người, nói sau núi có kho báu, việc thẩm vấn tội phạm không liên quan tới tôi, nhưng sau núi có thực sự có kho báu hay không thì phải do phía tôi điều tra."
Giản Chu cũng tò mò: "Thực sự có kho báu à?"
Ở đại đội Hồng Sơn vài ngày, lần đầu anh cảm nhận được sự nhiệt tình của các xã viên đội.
Có lẽ cũng nhờ em gái, những bà cô đó thỉnh thoảng kéo họ lại tâm sự rôm rả, chuyện trong đội cho tới những chuyện vặt vãnh trong từng nhà anh gần như đã nắm rõ.
Vì vậy chuyện kho báu hiếm có như thế, tất nhiên cũng đã nghe họ nhắc tới.
Tò mò thì tò mò thật, thậm chí còn cùng mọi người đi lên sau núi, thấy bên đó có người điều tra đóng quân, nhiều nơi đã bị đào thành hố sâu, nhưng ngoài đất vàng thì cũng chẳng thấy gì khác.
"Ai mà biết được."
Chu Thiệu lắc đầu, ngay cả chính anh ta cũng không chắc sau núi có thực sự có kho báu hay không: “Dù sao cấp trên chỉ thị phải điều tra, vậy chúng tôi nhất định phải điều tra. Mặc dù điều chuyển công tác là chuyện tốt, nhưng lần đầu tiên lại khó như thế này, tôi thực sự không tự tin, nếu không xử lý tốt sẽ mất mặt, chắc chắn sẽ mang tiếng không bằng ông Chân."
Dung Hiểu Hiểu híp mắt lại: "Nếu Chân Thừa Phúc không gặp chuyện, ít lâu nữa người tiếp nhận vụ án này chắc là ông ta?"
Trùng hợp thế này sao?
Cảm giác câu chuyện này có quá nhiều trùng hợp.
Cán bộ Chân đột nhiên đến đại đội Hồng Sơn, sắp được tiếp nhận vụ điều tra sau núi, lại cho con gái vào đội điều tra kho báu sau núi.
Là trùng hợp, hay có chủ ý?
"Đúng vậy."
Chu Thiệu gật đầu, cũng cảm thấy kì lạ: "Cô Dung quen ông Chân à?"
Nếu không nhớ nhầm, họ dường như chưa nói tên ông Chân, cứ gọi là 'ông Chân', vậy xem ra em dâu của Giản Chu quen ông ta à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận