Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 93. Chương 93

Chương 93
Trên đường trở về, xung quanh không có ai khác, Sửu Ngưu mới mở miệng nói: "Cô họ, trên mặt cô hai họ có thương tích, có phải cô ấy bị bắt nạt hay không?"
Dung Hiểu Hiểu vốn còn có chút vui vẻ nhảy nhót trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lại.
Sửu Ngưu thở phì phì nói: "Cháu phải báo thù cho cô ấy."
Dung Hiểu Hiểu đưa tay khoác lên vai cậu nhóc, chậm rãi nói: "Cháu muốn ra mặt thay các cô cô thì chờ sau này, nhanh chóng lớn lên, bộ dạng cao lớn tráng kiện, về sau ai cũng không dám bắt nạt các cô cô.”
Nói xong, trên mặt cười cười, chỉ là trong mắt lãnh lẽo: “Mà lần này, cô họ ra mặt cho cô ấy trước.”
Trong khoảng thời gian xuyên qua, thời gian cô ở chung với các anh chị em nguyên thân cũng không nhiều, bọn họ đều có công việc, đều thường xuyên chạy ra ngoài, phần lớn thời gian cô đều đi theo phía sau mẹ Ngô, rất ít khi tiếp xúc với bọn họ.
Nhưng muốn nói một chút tình cảm cũng không có sao.
Điều đó cũng không phải.
Cô thật sự là không hiểu bộ não yêu đương của chị hai, nhưng cô nhớ rõ, trong khoảng thời gian ở chung đó, mỗi buổi sáng sau khi chị hai thức dậy đều rón rén, sợ đánh thức cô ở cùng phòng.
Thỉnh thoảng sẽ nhét đồ ăn vào miệng cô, đó là bí mật nhỏ giữa hai chị em.
Ít nhất là trong chút thời gian ở chung đó, cô không ghét cô ấy.
Cũng nguyện ý xem cô ấy là thân nhân của mình.
Dung Hiểu Hiểu là một người đặc biệt thích góp vui, gặp qua vô số người đánh nhau, mình ở bên cạnh xem đến say sưa.
Mà lần này, cô muốn trở thành người đánh nhau kia.
Vừa về đến nhà, đã thấy cô hai và chị hai ngồi ở trong sân nói chuyện.
Ngô Bình Tuệ quay đầu lại, nhìn Dung Hiểu Hiểu thì gọi: "Em gái, chị tới rồi!"
Dung Hiểu Hiểu yên lặng nhìn lên mặt cô ấy.
Trên gò má bên phải có dấu tay rất rõ ràng, còn vẽ ra mấy sợi tơ máu, cô cũng không hỏi vết thương của chị ấy ở trước mặt cô hai, mà hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Ngô Bình Tuệ trả lời: "Chị gọi điện thoại cho ba mẹ, bọn họ nói cho chị biết đã tìm được cô hai, chị lập tức tới thăm.”
Bà Dung cười như nở hoa.
Vốn tưởng rằng đời này bà chỉ có một người thân là Sửu Ngưu.
Nhưng bây giờ bên cạnh có thêm một người thân ở cùng, còn có một người nguyện ý ngồi hai ba tiếng lái xe đến thăm bà, ngoài miệng bà ấy nói chạy tới chạy lui quá phiền toái, nhưng trong lòng đừng nói có bao nhiêu cao hứng.
"Cô hai, chờ ngày mai chúng ta lên trấn chụp ảnh cùng nhau, ba rất muốn gặp cô và Sửu Ngưu."
Ngô Bình Tuệ tới cũng không mang theo bất cứ thứ gì, cô ấy kỳ quái nói: "Ba nói thư bên mọi người gửi không được cũng không nhận được thư ba gửi, nên muốn cháu gửi thư và ảnh chụp về, còn có em nữa, hôm nay viết xong chị sẽ gửi về cho em luôn.”
"Được." Dung Hiểu Hiểu thuận thế ngồi ở bên cạnh cô ấy, cũng không hỏi tới thương thế, mà cùng cô hai nói chuyện gia đình.
Đợi đến buổi trưa, cô hai lớn tuổi chịu không nổi, mỗi buổi trưa đều phải nghỉ ngơi một hồi.
Chờ bà ấy đi ngủ, hai chị em mới đi hậu viện.
"Chỗ ở của em thật tốt." Ngô Bình Tuệ nhìn phong cảnh phía trước, có chút thở dài: "Em không biết, đại đội của chị bên kia, nhà của thanh niên tri thức chen chúc bảy người, mỗi ngày không phải người này nháo chính là người kia nháo, không có lúc nào yên tĩnh.”
Dung Hiểu Hiểu cười ha hả hai tiếng: "Không phải chị đã nói sao, chúng ta xuống nông thôn là vì kiến thiết, trong lòng đã chuẩn bị tốt sẽ chịu khổ, nếu đã có giác ngộ này thì không thể oán giận, cho dù ở trong chuồng heo, đó cũng là khảo nghiệm đối với chúng ta, chỉ cần kiên định tín niệm của mình, hết thảy đều là hổ giấy!"
Những lời này chị ấy từng nói qua.
Coi như trả lại cho chị ấy.
Ngô Bình Tuệ tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, nhưng một câu cũng không phản bác.
Trước khi về quê ai mà không biết cuộc sống ở nông thôn sẽ rất vất vả, vì bỏ đi ý niệm chủ động đăng ký về nông thôn, ba mẹ thậm chí còn tìm cho cô ấy rất nhiều ví dụ.
Nhưng lúc ấy lại cảm thấy mặc kệ vất vả đến đâu cô ấy cũng có thể chịu đựng được.
Trước khi đi, cô ấy thậm chí nghĩ rằng mình phải làm tốt, phải trở thành một ví dụ cho tất cả mọi người học hỏi.
Muốn nói cho mọi người biết chỉ cần trong lòng bọn họ có tín niệm, chỉ cần cắn răng kiên trì thì nhất định có thể thành công.
Những điều này cũng không phải là ý nghĩ của một mình cô ấy, còn có đồng bạn xung quanh, bọn họ có thể trợ giúp lẫn nhau, nếu thật sự mệt mỏi kiên trì không được, anh giúp tôi tôi giúp anh không phải là có thể vượt qua sao.
Nhưng ai có thể nghĩ đến…
Chỉ trong một ngày, bọn họ đã hoàn toàn bị hạ gục.
Đường dài mệt nhọc, ở nhà thanh niên tri thức chen chúc cả đêm, cả đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau đã bị kéo đi cào đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận