Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 157. Chương 157

Nếu cô đoán không sai, đó sẽ là lá thư từ mẹ cô.
Mấy ngày trước đại đội trưởng nói mẹ cô lấy danh nghĩa của bà ấy viết một phong thư cho đại đội trưởng.
Tính toán thời gian, chắc là thư trong tay người đưa thư.
Nếu là nó, vậy chuyện này càng thú vị rồi.
Lần này cô không cần suy đoán, gần như có thể khẳng định sở dĩ thư từ biến mất là bởi vì người nhận hoặc người gửi đều bắt đầu bằng họ Dung.
Nhưng vì cái gì.
Không chỉ riêng Dung gia nhất mạch là cha, còn có Dung gia khác, chỉ cần họ Dung, bất kể là gửi thư hay là thu tín đều sẽ biến mất ở giữa đường.
Nguyên nhân là gì?
Chẳng lẽ Dung gia còn cất giấu một bí mật kinh thiên động địa nào.
Thực sự quá thú vị
Bất quá có thú vị đến đâu, cô cũng biết một hai ngày này khẳng định không có cách nào giải mã.
Dung Hiểu Hiểu không thất vọng, không chỉ biết đáp án mới thú vị, mà quá trình cũng sẽ rất thú vị.
Hơn nữa nếu đã xác định lấy danh nghĩa của người khác gửi thư có thể đưa đến, vậy cô vừa vặn có thể gửi cho nhà một ít đồ ăn.
Hậu viện nhà cô hai phơi không ít cá khô, ốc đồng khô, vừa vặn gửi về cho nhà.
Đến lúc đó có thể dùng danh nghĩa của những người khác trong đại đội, gửi về nhà không bảo đảm cũng có thể gửi đến nhà chị dâu ba.
Dung Hiểu Hiểu không trực tiếp lấy thư, trên phong bì viết tên đại đội trưởng, cho dù cô muốn người đưa thư cũng sẽ không cho, dù sao đại đội trưởng sớm muộn gì cũng sẽ đưa tới, nên cũng không vẽ vời cho thêm chuyện.
Chuồng heo không có việc gì, Tiêu Cảng đến cô liền rút lui.
Vừa vặn trở về thu dọn một chút, xem tặng chút gì cho nhà.
Chờ cô trở về nói, cô hai so với cô càng kích động hơn.
Vội vàng gọi Sửu Ngưu, bảo hắn đem dưa muối trong hầm ra ngoài, lại muốn đi tìm Thím Trần, xem có thể dùng cá khô đổi lấy một ít đồ thổ sản khác hay không.
Dung Hiểu Hiểu không ngăn cản, đỡ cô hai ra cửa, lại nhìn thấy có một đứa nhỏ ở cửa thò đầu vào.
"Nhị Dát."
Đây không phải là cháu trai của Chu bà bà sao? Sao lại chạy tới nơi này.
Dung Hiểu Hiểu trước tiên đỡ cô hai vào nhà thím Trần, để cho hai chị em già này tự mình thương lượng, sau đó lại đi ra cửa, nhìn Nhị Dát còn đứng tại chỗ, trông mong nhìn cô.
Dung Hiểu Hiểu đi tới, cúi người xuống hỏi: "Tới tìm dì sao?"
Nhị Dát gật đầu liên tục.
Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy thì buồn cười.
Thằng nhóc này.
Cái gì cũng không nói, cũng không phải là không muốn nói, mà là một miệng ngập nước miếng đang chảy ra, không có cách nào nói chuyện.
Nhị Dát liên tục nuốt xuống vài cái, lúc này mới nói: "Dì, thanh niên tri thức Chu hai ngày nay đều làm việc nha, hắn ngoại trừ đi nhà thanh niên tri thức ra còn đặc biệt thích đi ra sau núi, hắn còn rất hung dữ, mỗi lần xung quanh không có ai lại thích đá, kết quả còn làm chân mình bị đau ha ha. ”
Nói xong, tự mình nở nụ cười.
Dung Hiểu Hiểu nhíu mày: "Cháu đi theo hắn sao."
Nhị Dát vội vàng gật đầu: "Dạ."
Gật đầu xong, lại trông mong nhìn chằm chằm dì xinh đẹp trước mặt.
Lần trước hắn nói chuyện của thanh niên tri thức Chu xong, dì sẽ nhét cho hắn một nắm kẹo, cho nên hắn nghĩ, có phải nói nhiều hơn dì sẽ cho càng nhiều kẹo hơn hay không.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Nhị Dát cảm thấy mình quá cơ trí.
Liền rảnh rỗi sẽ đi theo thanh niên tri thức Chu, ngay cả tiểu đồng bọn gọi đi đào giun đất cũng không đi.
Cái vẻ mặt khát vọng đến cái gì cũng viết trên mặt, Dung Hiểu Hiểu cho dù có mù cũng nhìn ra, vẫn móc ra một nắm kẹo, trước khi Nhị Dát muốn tiếp nhận, cô đặc biệt nghiêm túc dặn dò: "Kẹo có thể cho cháu, nhưng phải đáp ứng dì một chuyện, lần sau không bao giờ được đi theo thanh niên tri thức Chu nữa.”
Cô không biết Chu Hồng Bân có vấn đề sao.
Tất nhiên là biết.
Nhưng chính vì biết Chu Hồng Bân có vấn đề, cho nên chưa từng nghĩ tới để Nhị Dát nhìn chằm chằm.
Chẳng may xảy ra chuyện gì, một đứa nhỏ như Nhị Dát làm sao có thể trốn thoát được.
Nhị Dát chớp chớp mắt, thập phần khó hiểu.
Chẳng lẽ hắn đã làm sai sao?
Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của dì, hắn không tình nguyện gật đầu: "Biết rồi ạ, chú thanh niên tri thức cũng không cho cháu đi theo, người lớn đều nói như vậy, vậy cháu không đi theo nữa.”
"Chú thanh niên tri thức?" Dung Hiểu Hiểu híp mắt: "Còn có ai nói với cháu như vậy nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận