Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 145. Chương 145

Chương 145
Đang lúc phát sóng phim, một người đi tới: "Là thanh niên tri thức Dung đúng không?"
Dung Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn lại, là một người đàn ông trung niên rất lạ mắt: "Anh là ai?"
"Tôi là đại đội trưởng đại đội La Trang." Đặng Uông tự giới thiệu: "Bên kia có vị trí tốt hơn, có nên đổi chỗ khác hay không?"
Dung Hiểu Hiểu nhíu mày.
Vô duyên vô cớ tại sao lại muốn cô đổi vị trí tốt hơn.
Càng đừng nói hai người còn xưa nay không quen biết, không có đạo lý đột nhiên tìm tới.
Bất quá cô cũng không chần chờ, lập tức nói: "Được rồi.”
Đại đội trưởng đại đội La Trang đến tìm cô, ngoại trừ lưới đánh cá còn có thể là cái gì.
Cô đã làm không ít việc, nhưng nhổ cỏ không cần thiết, dù sao người của đại đội Hồng Sơn đều biết nên khống chế sự sinh trưởng của cỏ dại như thế nào. Nuôi heo mấy ngày nay ngược lại có hiệu quả, nhưng hiệu quả còn quá nhỏ, phần lớn đều đang chờ đợi.
Chỉ có lưới đánh cá.
Đại đội Hồng Sơn nhà nào cũng ăn thịt cá ngon, chuyện lớn như vậy không có khả năng giấu kín, nhất định sẽ lộ ra tiếng gió.
Lúc trước cô cũng không biết đại đội La Trang có sông hay không.
Chẳng qua hiện tại đại đội trưởng La Trang tìm tới, cũng có thể chứng thực điểm này, cũng cho cô biết tin tức đại đội Hồng Sơn ăn cá tập thể nhất định đã bị tiết lộ ra ngoài.
Dung Hiểu Hiểu đối với chuyện này cũng không kinh ngạc.
Cô cũng không cảm thấy chuyện này có thể giấu được.
Đại đội Hồng Sơn có một trăm người, nhà nào cũng có thân thích ở nơi khác, làm sao có thể giấu được.
Quả nhiên, khi hai người đi tới bãi đất trống bên cạnh, Đặng Uông cũng không hàn huyên quá nhiều, trực tiếp nói ra ý đồ tới: "Thanh niên tri thức Dung, chắc cô lần đầu tiên đến đại đội La Trang đúng không, chỗ này của chúng ta cùng đại đội Hồng Sơn vẫn có chút khác nhau, điểm duy nhất giống nhau chính là đại đội chúng tôi cũng có một con sông nhỏ.”
Nói xong, hắn chỉ vào một chỗ: "Ngay ở đầu kia, nhưng con sông nhỏ bên chúng tôi không rộng bằng đại đội Hồng Sơn, còn nhỏ hơn đại khái gấp hai ba lần.”
Dung Hiểu Hiểu chăm chú lắng nghe: "Vậy rất tốt, như vậy xã viên trong đại đội cũng có thể thỉnh thoảng ăn cá.”
"Sao có thể chứ." Đặng Uông lắc đầu, vẻ mặt nặng nề nói: "Cá trên sông đâu dễ vớt như vậy?"
"Đại đội trưởng nói phải, quả thật không dễ vớt."
Đặng Uông nhìn cô một cái: "Thanh niên tri thức Dung, tôi nghe nói cô cho đại đội Hồng Sơn mượn một tấm lưới đánh cá, có thể cho chúng tôi thuê hay không, tiền thuê tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Mấy ngày nay thỉnh thoảng lại nghe nói đại đội Hồng Sơn mỗi ngày đều ăn cá.
Nếu nói không thèm thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng muốn bọn họ bỏ ra mười mấy hai mươi đồng mua một tấm lưới đánh cá cũng tuyệt đối không nỡ.
Nếu như cũng có thể giống như đại đội Hồng Sơn mỗi ngày vớt được nhiều cá như vậy, cũng không phải không thể suy nghĩ một chút.
Dù sao đại đội La Trang có thu hoạch tốt hơn, tương đối giàu có hơn các đại đội khác một chút.
Nhưng dòng sông nhỏ của đại đội của họ thực sự nhỏ.
Cá bên trong nhìn cũng không nhiều, không cần phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lưới đánh cá.
Cho nên hắn mới đem chủ ý đánh lên đầu thanh niên tri thức Dung.
Nếu có thể mượn tất nhiên là tốt nhất.
Nghe nói lưới đánh cá thanh niên tri thức Dung cho thuê cũng không đắt, tiền thuê đơn giản chỉ là một hai con cá, chỉ cần có thể thuê thì nhiều hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Hắn còn muốn nói cái gì đó, bên cạnh lại có hai người đi tới: "Tôi nói sao lại không thấy bóng dáng tên nhóc cậu đâu, thì ra là ở chỗ này bắt nạt thanh niên tri thức của đại đội chúng tôi.”
Đặng Uông vừa nghe giọng này đã nhịn không được trợn trắng mắt, nghiêng người nhìn hai người đi tới, vội vàng phủ nhận: "Bí thư La cũng đừng nói lung tung, tôi đâu phải đang bắt nạt người, tôi đây là đang cầu xin người khác.”
Bí thư La hừ hừ hai tiếng, không để ý tới hắn, mà nói với Dung Hiểu Hiểu: "Lưới đánh cá là của cô, cô muốn an bài như thế nào cũng được, nhưng tên nhóc này rất trơn trượt, cũng đừng bị hắn lừa gạt.”
Đặng Gâu nhất thời không vui: "Nghe lời ông nói kìa, tôi lừa gạt người khác lúc nào?"
Bí thư La cười lạnh, vươn tay giống như muốn đếm: "Anh đã nói như vậy, vậy tôi đếm cho anh nghe."
"…” Đặng Uông nghẹn không nói nên lời.
Trước kia xác thực đã làm một ít chuyện không phải quá tốt.
Nhưng đó cũng là vì tranh thủ lợi ích cho đại đội bọn họ mới bất đắc dĩ mà làm.
Nhưng những chuyện này cũng không tiện nói quá tỉ mỉ ở trước mặt một người ngoài, nên lười phản ứng với bí thư La, quay đầu lại nhìn thanh niên tri thức Dung: "Thanh niên tri thức Dung cũng đừng quá băn khoăn, bí thư của các người cũng đã mở miệng, quyền lựa chọn toàn bộ ở trên người cô, cô muốn cho mượn thì cho mượn, không ai trách cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận