Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 191. Chương 191

“Lúc trước đi qua một lần, chỉ là nơi đó không dễ đi thôi.”
Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu, nhấc chân lên lắc lắc.
Đôi giày kia dính đầy bùn đất, đã hoàn toàn không có cách nào nhìn.
"Chị đi lấy chút nước cho em, em hãy giặt sạch giày rồi phơi nắng." Tần Tuyết Hoa nhanh nhẹn đi lấy chậu nước, vừa đi vừa nói: "Hai ngày nay mặt trời lớn, phơi giày một hai ngày sẽ khô.”
Chờ Ngô Bình Tuệ trở về, thì thấy em gái ngồi trên băng ghế nhỏ chà xát giày.
Lúc này cô ấy cũng một thân bẩn thỉu, trước tiên đi thu thập, sau đó ngồi xổm bên cạnh em gái giúp đỡ cùng nhau tẩy rửa: "Hôm nay vui không? Nếu cảm thấy nhàm chán, chị sẽ đi xin nghỉ một ngày dẫn em đi trấn chơi một chút."
"Không cần, cùng bà nội Ma Tử ra ngoài còn rất thú vị." Dung Hiểu Hiểu nói.
Trên đường đi, chân có chút đau nhức, nhưng ở đại đội Hồng Sơn đã ngóng trông đi núi hái nấm hái trái cây, hiện tại xem như là thực hiện nguyện vọng.
Cô dùng cánh tay đụng vào chị hai: "Em hái không ít nho rừng trở về, chị nếm thử một chút, đặc biệt ngọt ngào.”
Ngô Bình Tuệ nghiênm đầu nhìn: "Nhiều như vậy chúng ta có thể ăn hết không?"
"Ăn không hết cũng không sao, chờ chị có thời gian nấu thành mứt cho các em, dùng bình kín đóng hộp có thể để mấy tháng." Tần Tuyết Hoa đi tới, nói theo: "Chị có thể dạy các em cách nấu mứt, chỉ là bình thì các em phải tự mình nghĩ cách.”
"Lon thủy tinh đóng hộp trái cây có được không?"
"Đương nhiên được." Tần Tuyết Hoa liên tục gật đầu, cô ấy tính toán: "Trừ đi số các em tự mình ăn, chắc là cũng có thể nấu ba bốn bình.”
Dung Hiểu Hiểu trong lòng có tính toán: "Vậy xem ra em vẫn phải chạy lên trấn một chút.”
Cho dù là để mua một bình mới hoặc lon trái cây đóng hộp, đều phải đi một chuyến đến cung tiêu xã.
Cô nghiêng đầu: "Chị hai, chị vẫn nên xin nghỉ một ngày đi cùng em đi.”
"Được." Ngô Bình Tuệ không chút do dự lập tức đáp ứng.
Cô ấy không phải là loại người hay tìm cơ hội để lười biếng, nhưng em gái thật xa chạy tới, cô ấy cũng không thể không nghỉ một ngày nào để ở cùng con bé.
Trong lòng cô ấy tính toán tiền riêng của mình.
Nghĩ đến ngày mai nếu đi trấn thì dẫn em gái đến tiệm ăn quốc doanh ăn một bữa.
Nghe nói thịt kho tàu của nhà hàng quốc doanh tuyệt đối ngon, nhất định phải để cho em gái nếm thử.
Đến lúc đó viết thư trở về, còn có thể làm cho tên Ngô Bình An kia thèm chết.
Biết hai chị em muốn đi mua bình, sáng hôm sau Tần Tuyết Hoa đã dẫn các cô rửa sạch nho rừng trước: "Sau khi rửa sạch phải ngâm nước một hồi, loại nho rừng này tuy rằng ngọt, nhưng hạt bên trong tương đối lớn, làm thành mứt hương vị cũng không tốt lắm, nếu không ngại phiền phức có thể lấy hạt ra.”
Tần Tuyết Hoa cũng không phải là người ngại phiền toái.
Cô ấy rất vui vẻ giày vò những chuyện này, nhà mẹ đẻ mặc kệ nhà chồng không có ý kiến, cô ấy thích dành thời gian cho chuyện mình cảm thấy hứng thú, có đôi khi người đàn ông của mình cũng sẽ tới giúp đỡ.
Theo phương pháp được Tần Tuyết Hoa dạy, hai chị em đã lấy được hết hạt nho ra.
Chờ làm một lúc, Tần Tuyết Hoa nhìn đồng hồ, cô ấy nói: "Hai em đi trấn đi, còn lại chị làm là được, mua bình xong sớm trở về.”
Hai chị em đáp ứng, rồi cùng nhau đi trấn.
Trấn nhỏ bên này còn náo nhiệt hơn đại đội Hồng Sơn bên kia một chút.
Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Chị hai, nơi này có nhà máy gì?"
Ngô Bình Tuệ hỏi gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng, đi tới bên này hai tháng, phần lớn thời gian đều là ở đại đội, trên trấn cũng chỉ mới tới một hai lần.
Hay những lúc cần chuẩn bị một ít đồ dùng hàng ngày, bằng không cô ấy cũng sẽ không đến.
Dung Hiểu Hiểu thở dài: "Chúng ta cũng không biết khi nào mới trở về thành, ít nhất cũng phải ở lại chỗ này mấy năm, chị cũng không thể nói với bên ngoài mình cái gì cũng không biết, vẫn luôn ở lại đại đội chứ!"
Ngô Bình Tuệ mím môi, sau đó gật đầu thật mạnh: "Chị hiểu rồi.”
Dung Hiểu Hiểu không nói nữa.
Ngoại trừ chuyện tình cảm, các phương diện khác chị hai vẫn nghe vào được.
Dung Hiểu Hiểu nhìn xung quanh, định hỏi người đi đường.
Ngô Bình Tuệ vừa định nói mình tuy rằng không biết tình huống nhà máy trên thị trấn, nhưng cung tiêu xã ở đâu vẫn biết, không cần phải hỏi người khác.
Nhưng khi cô ấy nghe em gái hỏi thì không khỏi lộ ra sự mờ mịt.
Đợi em gái hỏi xong, mới khó hiểu nói: "Không phải chúng ta phải đi cung tiêu xã sao? Vì sao lại hỏi chuyện nhà máy sản xuất chai thủy tinh?"
Dung Hiểu Hiểu lại vẻ mặt phức tạp nhìn cô ấy: "Chị thật may mắn.”
"Cái gì!!" Ngô Bình Tuệ càng thêm mờ mịt.
Dung Hiểu Hiểu thật sự cảm thấy chị hai rất may mắn.
Trước khi hỏi cô thật sự không ôm hy vọng, nhà máy như chai thủy tinh cũng không phổ biến, có tỉnh thành cũng không nhất định có một hai nhà máy, phân tán cũng đặc biệt xa.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, trên trấn nhỏ này thật đúng là có một nhà máy sản xuất chai thủy tinh.
Gần đây, là một nhà máy nhỏ với khoảng một trăm công nhân, sản xuất tất cả các loại đồ thủy tinh.
Thuận tiện vận chuyển chai thủy tinh, cộng với vô số trái cây hoang dã đầy núi.
Sự kết hợp giữa hai thứ mà còn cần phải suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận