Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 288. Chương 288

Nhưng bây giờ, khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiển thị sự mệt mỏi, đã rất lâu rồi không thấy họ có vẻ nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng đôi mắt đó lại càng ngày càng tươi sáng, càng ngày càng rực rỡ.
Khiến người ta rất muốn tham gia vào.
Bạch Mạn không phải chưa từng nghĩ như vậy, nhưng cô ta phát hiện ra mình thực sự không có khả năng giúp họ, cô ta không biết một ai giỏi về lĩnh vực nung gạch.
Nếu gia đình cô ta vẫn ở trong nước có lẽ có thể giúp cô ta nghĩ ra cách, nhưng bây giờ họ đều đã đi nước ngoài, muốn liên lạc cũng không thể.
Nếu thực sự có sự giúp đỡ của gia đình, có lẽ cô ta sẽ không lo lắng như vậy.
“Cô giáo Ôn thực sự rất tốt, nếu nhà nào có khó khăn cô ấy nhất định sẽ nghĩ cách giúp đỡ, nếu phụ huynh nào không có thời gian chăm sóc con cái, cô ấy cũng sẵn lòng giúp đỡ vài ngày.” Cao Liêu nhớ lại quá khứ.
Không chỉ có các bạn học sinh khác nhận được sự chăm sóc của cô giáo, mà chính anh ta cũng vậy.
Anh ta có một thời gian rất nổi loạn, gây ra không ít mâu thuẫn với gia đình, chính cô Ôn đã đưa anh ta về nhà.
Cô Ôn không tận tình giảng giải những lý thuyết lớn lao về cuộc sống, cũng không trách móc anh ta vì không biết cố gắng.
Nhưng như một người bạn, cô ấy rất chân thành lắng nghe anh ta nói những điều không chín chắn, những điều đó bây giờ nhớ lại cũng có phần buồn cười, nhưng cô Ôn lúc đó lại nghe rất chân thành, còn kéo anh ta đi thực hành.
Không chỉ cô Ôn tốt, mà sư phụ của cô ấy cũng vậy.
Trong khoảng thời gian sống ở nhà, đó là những ngày thoải mái nhất trong đời anh.
Người tốt như vậy, sao lại phải chịu cảnh ngộ như thế này.
Đại đội của họ vẫn chưa có "xú lão cửu*" nào bị phân xuống, nhưng ở các đại đội khác thì không hiếm.
*Xú lão cửu (cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá)
Sống trong cái chuồng bò rách nát nhất, làm những công việc mệt nhọc và bẩn thỉu nhất.
Cũng không biết khi nào mới là hồi kết.
Cao Liêu thở dài: “Giá như đúng như thanh niên tri thức Bạch nói, cô giáo và sư phụ có thể được phân công xuống đại đội Hồng Sơn, tôi cũng có thể chăm sóc họ một chút."
Nhưng nếu ở nơi khác thì thực sự bó tay.
Mọi người xung quanh không ai nói tiếp câu đó, vì họ đều biết khả năng mấy người cô giáo Ôn được phân công xuống đại đội Hồng Sơn là quá nhỏ.
Nhưng lúc này, một người bên cạnh nói nhỏ: “Có lẽ, may mắn của họ thực sự tốt đến vậy."
Cao Liêu ngơ ngác, nhìn người nói không khỏi mỉm cười: “Nếu đúng như thanh niên tri thức Lâm nói thì tốt biết mấy."
Lâm Tri Dã cũng cười theo, lấy cái nón tre làm quạt quạt nhẹ.
"Để chuyện này qua một bên đã." Hạ Gia Bảo nhìn các đồng đội đang buồn chán, lập tức đổi chủ đề: “Vừa rồi đại đội trưởng có đưa tin, nói là vài ngày nữa sẽ có người đến đại đội chiếu phim, chúng ta nghỉ vài ngày, sau đó lại suy nghĩ xem phải làm sao."
"Trong đội có thể chiếu phim rồi à?"
"Tuyệt quá, từ khi tôi xuống nông thôn đến giờ vẫn chưa có cơ hội xem phim."
“Trước kia tôi đã muốn đi xem phim khi đại đội La Trang tổ chức, nhưng sau một ngày làm việc, tôi chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, thực sự không thể đi được quãng đường xa xôi đó, vì vậy tôi chỉ có thể từ bỏ ý định.”
“Anh có biết họ sẽ chiếu phim gì không? Tôi nhất định phải dời cái ghế gỗ của mình tới sớm để giữ chỗ.”
Đây thực sự là một tin mừng lớn cho đại đội Hồng Sơn.
Ban đầu, đại đội trưởng La đã có kế hoạch này, đại đội đã kéo dây điện, hoàn toàn có thể mời người đến đại đội để chiếu phim.
Nhưng cũng đang nghĩ là chờ thêm một chút, chờ đến sau đợt thu hoạch mùa thu sẽ tổ chức cho náo nhiệt.
Kết quả là họ không đi báo cáo và xin phép, nhưng bên kia lại chủ động liên hệ với họ.
La Kiến Lâm làm sao có thể từ chối một cơ hội tốt như vậy được.
Ngay lập tức đồng ý và sắp xếp vào tối hai ngày sau, tin tức được công bố, tất cả thành viên trong đại đội đều vui mừng không tả nổi.
Trước kia, muốn xem phim phải hoặc là đi tới thị trấn hoặc là nhờ cơ hội của đại đội khác.
Ở thị trấn có chiếu phim mỗi ngày, nhưng không ai đi.
Một tấm vé có thể tốn khá nhiều tiền, người ở thị trấn có thể chi trả nhưng họ thì không.
Về việc xem ké của đại đội khác, cũng không phải lúc nào cũng tiện lợi.
Đối với một số người trẻ tuổi thì còn có thể, họ còn sẵn lòng bỏ công sức chạy lòng vòng, nhưng đối với một số người già và trẻ em thì có vẻ rắc rối.
Đặc biệt là những người già, chân tay không còn linh hoạt như trước.
“Họ cả đời chỉ nghe nói mà chưa bao giờ thấy trực tiếp, từ khi đội trong làng có dây điện, họ mỗi người đều bắt đầu mong chờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận