Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 71. -

Chương 71
"Không có hứng thú sao." Tiêu Cảng thấy bộ dáng cô không có hứng thú chút nào, có chút vô vị.
Niềm vui của tin đồn là gì
Đó là buôn chuyện.
Nếu không anh ta nói một mình thì có ý nghĩa gì nữa.
Tiêu Cảng ngồi xuống bên cạnh cô, giống như một bà thím lắm miệng: "Người ghi điểm cô cũng biết chứ, chính là La Bảo Quân kia, đừng nhìn bộ dạng chính trực của hắn, kỳ thật lại có lui tới với quả phụ Trần trong đội, hai người thiếu chút nữa định cả đời, kết quả La gia căn bản không đồng ý.”
"Nhà họ Lưu ở phía nam đội, đứa con trai út căn bản không thể sinh, hết lần này tới lần khác vợ tiếp tục sinh ba đứa con, trong đội đều tò mò Lưu gia rốt cuộc tìm ai mượn giống."
"Trong đội còn có một hộ làm lính, mỗi tháng gửi hai mươi mấy đồng phụ cấp trở về, mẹ mình lại thiên vị con trai khác, con dâu của người lính kia bị đuổi đi nhà cũ ở, mỗi ngày đều đào rau dại."
"Cô có biết sau núi đại đội chúng ta không? Nghe nói nơi đó đào được xương người chết."
“Đúng rồi, còn có thanh niên tri thức Thái, cô ta và Vệ Đông lại là đối tượng.”
Nói xong hết bát quái lần này nghe được từ người khác.
Dung Hiểu Hiểu cũng không để ý đã bất tri bất giác nghiêng người về phía trước, hai mắt phát sáng nghe rất say sưa.
Ngày tháng mơ ước của cô không phải cũng giống như Tiêu Cảng hiện tại, không thiếu tiền, không thiếu ăn, công việc thoải mái còn có thể thỉnh thoảng cùng các bà mẹ chồng của đại đội nói chuyện phiếm
Ghen tị.
Thật sự rất hâm mộ.
Đáng tiếc tiến độ bôn ba vì cuộc sống tốt đẹp còn chưa tới một nửa, đồng chí Dung Hiểu Hiểu, cô còn phải tiếp tục cố lên ah.
“Mau mau, bên kia không phải có đánh nhau chứ.”
"Đại đội trưởng đâu, mau gọi hắn lên."
“Các người chờ tôi với, sao lại chạy nhanh như vậy chứ!”
Lúc hai người một người nói một nghe, đột nhiên có mấy người đi ngang qua bên này, vội vàng chạy về một hướng nào đó.
Tiêu Cảng quen biết một bà thím trong đó, cất cao giọng hô: "Bà nội Trụ Tử, mọi người làm cái gì vậy?"
Bà thím bị gọi quay đầu lại: "Thanh niên tri thức Thái bên kia đánh nhau, chúng tôi đi khuyên can.”
Tiêu Cảng sửng sốt: "Thanh niên tri thức Thái còn có thể cùng người khác đánh nhau."
Trong ấn tượng của hắn, thanh niên tri thức Thái là một người rất yên tĩnh, hơn nữa hoàn toàn không biết tức giận.
Ở nhà thanh niên tri thức, thanh niên tri thức Dương thỉnh thoảng lại chửi bới vài câu, hắn nghe cũng cảm thấy có chút quá phận, kết quả thanh niên tri thức Thái lại không tức giận, ngoại trừ cúi đầu thì là vào phòng trốn.
Vừa mới dâng lên một chút lòng hiếu kỳ, Dung Hiểu Hiểu bên cạnh dẫn đầu đứng dậy: "Thanh niên tri thức Thái nói như thế nào cũng là một đồng chí nữ, anh đi can ngăn cũng không tiện, anh nhìn chúng nó, tôi đi qua một chuyến.”
Nói xong, không đợi Tiêu Cảng đáp lại đã cất bước chạy.
"Này." Tiêu Cảng trợn tròn mắt.
Nhìn bóng lưng nhanh chóng chạy đi, trong nháy mắt tức giận muốn chết.
Hắn không muốn ở lại trông heo, hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt.
Dung Hiểu Hiểu tìm được một lý do trước bước chân cực nhanh, đi theo người phía trước không bao lâu sau đã đến đầu kia của đại đội.
Bên này dân cư nhiều, nhà cửa phần lớn được xây dựng từ nhà này sang nhà khác.
Vừa vặn ở hai hướng với nhà cô hai.
Dung Hiểu Hiểu ban đầu muốn tìm hiểu vị trí địa lý của đại đội nên đã qua bên này, phòng ốc nhiều người cũng nhiều, náo nhiệt cũng rất nhiều.
Nhưng nếu thật sự ở xung quanh đây, sẽ đủ ầm ĩ rồi.
Lúc không có việc gì chạy tới đây chơi đùa nghe ngóng thì tốt, ở thì thôi.
Bên ngoài sân phía trước đã chật ních một đám người, bên trong còn có thể nghe được tiếng mắng chửi cuồng loạn, Dung Hiểu Hiểu tìm đúng vị trí chui vào, chờ thấy rõ một màn trước mắt, lông mày hơi nhíu chặt lại.
Sân nhà mở rộng, có thể thấy rõ ràng hết thảy bên trong.
Lúc này Thái Thiếu Anh ngã ngồi ở một chỗ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc trên mặt cô.
Tóc bị kéo lộn xộn, quần áo ngay cả tay áo cũng bị kéo ra.
Vừa nhìn đã biết lúc trước thật sự đánh nhau, sợ còn là bên chịu thiệt.
Mà ở bên kia sân, nếu như không phải có mấy người ngăn cản, bà thím thấp gầy kia đã trực tiếp xông tới đạp hai cước, ngoài miệng còn không ngừng mắng chửi.
“Cô ta là đồ dâm đãng, tôi biết cô ta còn từng làm đối tượng với một thanh niên tri thức khác, tôi làm sao có thể đồng ý để một cái giày rách gả vào cửa nhà tôi, ai thích thì rước về đi.”
"Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy." Bên cạnh có một người đàn ông ủ rũ, nhíu mày, hiển nhiên hắn chính là đối tượng hiện tại của thanh niên tri thức Thái.
Nhưng Dung Hiểu Hiểu nhìn, người này chẳng những không ra mặt vì thanh niên tri thức Thái, mà thỉnh thoảng còn liếc về phía ngoài cửa lớn, hiển nhiên là vì cảm thấy lời nói của mẹ mình làm cho hắn mất mặt.
"Mẹ nói sai rồi" Cát Quế nói với hắn: "Cô ta chính là một con hồ ly tinh, lúc ấy con còn đang xem mắt rồi, mắt thấy sắp định ra hôn sự, cô ta ngược lại tốt, không biết xấu hổ chạy tới quyến rũ con, thật sự làm hỏng nhân duyên tốt đẹp của con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận