Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 85. Chương 85

Chương 85
Bà Dung không can thiệp, chỉ dặn dò: "Được, ra ngoài cẩn thận một chút.”
Dung Hiểu Hiểu đối với trấn đã quen thuộc.
Đầu tiên là đến bưu điện để nhận tiền.
Mặc dù cả gửi tiền và thư đều ở bưu điện, nhưng các bước gửi lại khác nhau.
Gửi thư phải đi qua một trạm trung chuyển khác, ở giữa phải mất một thời gian dài mới đến được điểm nhận thư.
Còn gửi tiền lại khác.
Đó là liên lạc điện tín trực tiếp giữa bưu điện người gửi và bưu điện người nhận.
Không có bước trung gian nào ở giữa.
Nếu thế này mà còn bị mất, vậy thì thật thú vị.
Mất tiền so với mất thư nghiêm trọng hơn nhiều, Dung Hiểu Hiểu thậm chí còn chờ mong mất một cái thử xem, nháo lớn mới thú vị.
Đáng tiếc, nộp giấy chứng nhận do đại đội cung cấp cùng với giấy tờ tùy thân của mình, thuận lợi lấy được 200 đồng ba Dung gửi tới.
Ra tay thật lớn nha.
Số tiền này cũng không chỉ là mua đồ cho cô hai.
Còn có cô ở trong điện thoại kể khổ, nói là nhà cũ Dung gia đã cũ, phải sửa chữa.
Nó thực sự rất cũ.
Căn nhà cũ gần bốn mươi năm trước, tuy rằng dùng vật liệu rất tốt, nhưng thời gian đã quá lâu, cho dù cô hai rất dụng tâm giữ gìn, nhưng nó vẫn có vẻ rất rách nát.
Thời gian gần mười năm tới cô đều phải ở lại đây, không nói đến trùng tu, sửa chữa một chút vẫn rất cần thiết.
Nhưng cô thực sự không nghĩ rằng ba sẽ cho nhiều như vậy.
Không, không phải ba mà là mẹ.
Đây khẳng định không phải tiền riêng của ba, tiền riêng đã sớm len lén nhét cho cô, lần này hai trăm đồng chắc là mẹ lấy ra.
Trong lúc bất chợt, Dung Hiểu Hiểu cảm thấy mình là phú nhị đại.
Nhưng quay đầu ngẫm lại, hai đứa con gái về quê ba mẹ bỏ ra không ít tiền, hai đứa con trai liên tiếp kết hôn lại bỏ ra không ít tiền, hiện tại gửi tới hai trăm, trong tay ba mẹ cho dù còn có tiền chắc cũng không nhiều.
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút.
Cô đã học được một chân lý.
Sau này cho dù muốn sinh con, cũng đừng sinh nhiều như vậy.
Vất vả tích góp được tiền, tất cả đều dành cho con cái, con cái đều là khoản nợ.
Lấy được tiền ngay sau đó lại gọi điện thoại.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được đại đội trưởng giao, cô lại một lần nữa đến cung tiêu xã.
Cổ Cúc liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, vẫy tay nói: "Em họ, bên này.”
Dung Hiểu Hiểu cũng nhiệt tình chào hỏi: "Chị họ."
Cổ Cúc nhìn thấy trên lưng cô không có gì, đầu tiên là mất mát một chút, sau đó lại lên tinh thần, nhỏ giọng nói: "Khoai tây lúc trước cô mang đến giúp nhà chúng tôi ăn no mấy ngày, lương thực hiện tại không dễ mua, chỉ định mức làm sao ăn no được?"
"Sau này lại có cơ hội." Dung Hiểu Hiểu nhỏ giọng trả lời.
Về phần khi nào cô cũng không biết.
Cổ Cúc vừa nghe ý cười trên mặt càng sâu, nói với cô: "Cô chờ tôi một chút.”
Nói xong, từ trong phòng nhỏ cầm ra một cái túi nhỏ, cũng không sợ bị người nghe thấy, trực tiếp nói: "A, đây là dây cột tóc dì em cho em đấy, em xem có thích không.”
Xốc lên một góc túi nhỏ, bên trong đều là dây cước màu trắng bạc.
Còn dùng tay ra hiệu cần bổ sung thêm tiền.
Cộng với số tiền lần trước đưa bị thiếu mấy mao, Cổ Cúc còn nói: "Thứ này câu cá rất tốt, đáng tiếc chỉ riêng dây không có móc câu cũng không được, cô có muốn lấy một cái không?"
"Bao nhiêu tiền?"
"Móc câu đều là sản phẩm bằng sắt, lại đặc biệt tinh tế, giá cả đắt hơn một chút, phải có ba đồng ba vé công nghiệp."
Dung Hiểu Hiểu lập tức lắc đầu: "Quá đắt, tôi nghèo.”
"…"Cổ Cúc rất miễn cưỡng mới không trực tiếp trợn trắng mắt.
Hơn mười đồng dây cước nói mua liền mua, móc câu ba đồng ngược lại nói đắt.
Nhưng quay đầu ngẫm lại cũng đúng, cô mua được một cân dây cước, nếu làm cần câu cũng được hơn mười bộ, nhưng mười mấy cái móc câu quả thật có chút đắt.
Cũng không biết cô làm thế nào mà câu cá.
Tò mò thì tò mò, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, có một số việc hỏi quá nhiều ngược lại làm cho người ta không thích, cô ấy còn muốn tiếp tục mua lương thực từ tay vị đồng chí này: "Còn muốn cái gì nữa?"
"Mua vải." Dung Hiểu Hiểu kéo không ít vải.
Chọn mấy tấm có màu sắc rất tối, đặc biệt chắc chắn.
Sau đó chọn một số vật dụng hàng ngày, phải mất gần ba mươi đồng mới dừng lại.
Cổ Cúc đã chết lặng.
Đây là người ngoài miệng nói không có tiền đấy.
Ra khỏi cung tiêu xã, ngay sau đó lại đi tiệm cơm quốc doanh, mua bốn năm cái bánh bao cho bữa trưa rồi bắt xe bò trở về.
Xe bò chỉ đi qua đại đội Hồng Sơn, dừng lại bên bờ sông.
Hiện tại còn chưa đến giữa trưa, Dung Hiểu Hiểu xuống xe bò cũng không về đại đội ngay, mà đến con sông nhỏ lần đầu tiên gặp Sửu Ngưu.
Tìm một chỗ ngồi trên mặt đất.
Lấy bánh bao trong giấy dầu ra gặm, ánh mắt lại rơi xuống mặt sông phía trước.
Vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Câu cá quả thực có thể, nhưng cô thật sự không rảnh rỗi cùng tao nhã mà ngồi chờ đợi, huống chi câu cá đâu thể bắt được nhiều cá hơn thả lưới.
Ngay từ đầu cô đã không có ý định chơi nhỏ.
Chỉ là một chút thiếu người.
Một người cũng không dễ thả lưới, vớt cá cũng là một công việc thể lực, cô phải suy nghĩ thật kỹ nên mượn người như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận