Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 147. Chương 147

Chương 147
Hắn vẫn luôn cảm thấy thanh niên tri thức Dung là một người thông minh, vì sao lại từ đề tài lưới đánh cá đột nhiên chuyển sang phát điện, trong lòng hắn toát ra một ý nghĩ, làm cho cổ họng hắn có chút ngứa ngáy: "Tôi lớn mật suy đoán một chút, thanh niên tri thức Dung là muốn mượn lưới đánh cá đi qua con đường Đặng Uông này?"
Bí thư La hít sâu một hơi: "Tôi đã nói, đang yên đang lành làm sao lại nhắc tới chuyện điện, cô muốn cho đại đội La Trang mượn lưới đánh cá, là muốn Đặng Uông đáp ứng chuyện nhận dây điện."
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ.
Cô ngẩng đầu lên một lần nữa, tầm nhìn của cô rơi vào bóng đèn sáng bóng.
Ánh sáng không sáng.
Nhưng trong bóng tối của màn đêm, ngay cả khi chỉ có một chút ánh sáng cũng đã quá đủ.
"Đi con đường Đặng Uông cũng vô dụng, hắn ở trên trấn quả thật có chút quan hệ, nhưng không đủ để cho những người đó phê chuẩn dây điện cho đại đội Hồng Sơn." La Kiến Lâm tỉ mỉ giải thích: "Quan hệ giữa tôi và Đặng Uông cũng không kém, chỉ cần chúng ta có thể lấy được dây điện và thợ điện lắp đặt điện, hắn cũng sẽ đồng ý cung cấp điện cho chúng ta.”
Nói trắng ra là .
Nguồn điện thì dễ giải quyết, khó khăn chính là không có dây điện và thợ điện.
Về phần đi nơi khác mua dây điện, vậy càng đừng nghĩ, trừ phi trấn phê duyệt cho bọn họ, bằng không đại đội Hồng Sơn tuyệt đối không mua nổi.
Đó không phải là một cái gì đó mà chỉ vài chục đồng là có thể giải quyết được.
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: "Tôi không phải muốn đi con đường Đặng đại đội trưởng, tôi chỉ muốn nhờ hắn giới thiệu cho chúng ta một con đường.”
"Giới thiệu."
La Kiến Lâm nhíu mày: "Cô muốn tiếp xúc với người của nhà máy điện."
Một trong những chiến hữu cũ của Đặng Uông chính là phó giám đốc nhà máy điện, có thể lấy được cỗ máy phát điện cũ kỹ này, ngoại trừ đại đội thu hoạch tốt ra, tất nhiên cũng là quan hệ nhân mạch.
Đặng Uông nếu muốn giới thiệu, vậy không phải là không thể gặp mặt phó giám đốc.
Nhưng sau khi gặp mặt thì làm sao thuyết phục được phó giám đốc.
Bí thư La vội vàng hỏi: "Cô có cách thuyết phục nhà máy điện phê duyệt dây điện cho chúng ta sao."
Dung Hiểu Hiểu lại một lần nữa lắc đầu: "Không phải tôi đi tiếp xúc, mà là đại đội.”
Lời nói của thanh niên tri thức Dung làm cho hai người đối diện lại trầm mặc.
Đột nhiên có một cảm giác thất bại vì mình già rồi nghe không hiểu.
"Lúc trước tôi đi cung tiêu xã, nghe nói có thể dùng phương thức đại đội đi giao dịch." Dung Hiểu Hiểu chậm rãi nói: "Tôi nghĩ công nhân nhà máy điện ngày thường chắc là rất ít được ăn cá đúng không, nói như thế nào cũng là công nhân nhân dân gian khổ, đại đội chúng ta không có cách nào thay bọn họ chia sẻ vất vả, hiện giờ có không ít cá tươi ngon, đưa đi giao dịch, để cho bọn họ nếm thử cũng là chuyện tốt.”
Theo lời thanh niên tri thức Dung, ánh mắt hai người đối diện không hẹn mà cùng sáng lên.
Rốt cuộc là hai trong ba người đứng đầu đại đội, phản ứng đều rất nhanh.
Thanh niên tri thức Dung vừa nói như vậy, bọn họ còn có cái gì không rõ.
Các thành viên của đại đội làm nông nghiệp đều ghen tị với người dân trong thị trấn.
Nhưng những người thường xuyên chạy đến thị trấn đều biết, người trong trấn cũng không phải muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó, đó là có tiền cũng không nhất định có thể mỗi ngày ăn no, hay ăn một bữa thịt.
Đương nhiên, nếu có lá gan chạy tới chợ đen, vậy cũng có thể.
Nhưng công nhân có vị trí, ai dám mạo hiểm bị xử phạt còn liên lụy đến gia đình mà chạy đến chợ đen.
Không chỉ có dân chúng, nhà máy trên trấn cũng như thế, nhà máy bình thường đều có căng tin, căng tin muốn làm thêm chút thịt cũng là điều cực kỳ khó khăn.
La Kiến Lâm từng nghe chiến hữu trong nhà máy đồ chơi phát sầu, nói là bữa ăn trong căng tin không tốt, công nhân phần lớn đang oán giận, nhưng muốn có một bữa cơm hơi thịnh soạn, cũng là việc cực kỳ khó khăn.
Nói đơn giản hơn.
Thị trấn đang thiếu thịt.
Nhưng đại đội bây giờ không thiếu cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận