Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 168. Chương 168

Hắn không vào nhà thanh niên tri thức, nhưng mùi từ nhà thanh niên tri thức bay ra làm cho người ta hít thở không thông.
Ngẫm lại cũng biết người bên trong khẳng định không dễ chịu.
Cũng đáng đời, những thanh niên tri thức này nha, một hai người không làm việc cho tốt, chỉ biết có ý xấu.
Xem ra sau này vẫn phải an bài cho bọn họ thêm một ít công việc, cũng mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, phân phó xuống thì phải làm.
Không thấy đại đội La Trang sao.
Cả đám thanh niên tri thức mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt, cũng không có thời gian dư thừa mà giở trò.
Có vẻ như đại đội của họ quá tử tế rồi.
Đi ra khỏi đám người, La Kiến Lâm nhìn về phía Lý Tứ ở một bên hét lớn: "Cậu đừng chỉ đứng nhìn, nhanh chóng nói bọn họ giải tán, lúc nào rồi còn không về nhà ăn cơm?"
Lý Tứ đáp một tiếng, vung tay đuổi đám người xung quanh.
Đám người tản ra một chút, hắn tiến đến gần đại đội trưởng, hứng phấn nói: "Đại đội trưởng, hôm nay chú không nhìn thấy, thanh niên tri thức Dương kia thật là trâu bò, trực tiếp đánh cho thanh niên tri thức Thịnh nằm sấp xuống.”
La Kiến Lâm lườm hắn một cái: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, cậu quản lý như vậy sao."
Bất quá cũng tốt.
Không nên ngăn cản, để thanh niên tri thức Thịnh chịu nhiều khổ sở mới tốt.
Hơn nữa, cho dù thanh niên tri thức Thịnh cuối cùng tức giận muốn nháo lên trấn, chuyện này cũng không liên quan gì với đại đội, bọn họ ngược lại còn có thể làm chỗ dựa cho thanh niên tri thức Dương.
"Đánh tốt lắm" Lế toán Viên hét lớn một tiếng, nhìn về phía phòng thanh niên tri thức nữ bên kia hô: "Hinh Hinh, đợi lát nữa con đưa thanh niên tri thức Dương đến nhà làm khách, cha bảo mẹ con giết gà chiêu đãi."
Viên Hinh từ nhà thanh niên tri thức chui ra, cất cao giọng đáp một câu.
Chờ nhìn thấy người ở một bên, lại vẫy đưa tay gọi: "Dung Hiểu Hiểu, bên này."
Dung Hiểu Hiểu nhìn người vẫy tay với cô, không khỏi nhướng mày.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy thái độ của Viên Hinh đối với cô không hiểu sao lại thay đổi tốt hơn.
Viên Hinh thấy cô không nhúc nhích, chủ động tới nắm tay cô đi vào nhà thanh niên tri thức.
Phòng bên này đối diện với phòng của nam thanh niên tri thức, Dung Hiểu Hiểu đối với gian phòng này không xa lạ gì, nói thế nào cũng đã ở đây một đoạn thời gian.
Nhà thanh niên tri thức hiện tại tổng cộng có bốn đồng chí nữ.
Bởi vì Bạch Mạn chuyển đi, Thạch Nghênh Dung từ phòng nhỏ bên kia lại chuyển về, Thái Thiếu Anh hoàn toàn cùng Dương Ngân cắt đứt, trong thời gian ngắn khẳng định sẽ không lấy chồng.
Ngoài Dương Quyên còn có một nữ thanh niên tri thức mới.
Người này đã tới đây một thời gian, nhưng Dung Hiểu Hiểu còn chưa từng gặp qua vị đồng chí nữ này.
Vừa vào cửa, ngẩng đầu nhìn đã thấy có một người đang ngồi ở chân giường rơi nước mắt.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên có chút hoảng hốt.
Rõ ràng Viên Hinh bị cô phụ ngược lại giống như một người không có việc gì, thanh niên tri thức mới tới này lại không biết chịu ủy khuất gì, đang không ngừng rơi nước mắt.
"Cô còn chưa biết cô ấy đúng không." Viên Hinh nhỏ giọng: "Cô ấy là thanh niên tri thức mới tới, đồng chí Đào Châu Ngọc.”
Dung Hiểu Hiểu cũng nhỏ giọng hỏi: "Sao cô ấy khóc như thế?"
Chẳng lẽ vị này cũng là con cá Thịnh Tả Nguyên câu được.
"A, ai biết được." Viên Hinh trợn mắt một phen: "Từ lúc tôi tới nơi này cô ấy vẫn luôn khóc, nghe thanh niên tri thức Thạch nói, vị này không tiếp nhận nổi sự thật về cuộc sống nông thôn, mỗi ngày trở về đều phải khóc một lần, còn không thể khuyên, càng khuyên khóc càng lợi hại.”
Dung Hiểu Hiểu trầm mặc.
Được rồi, xem ra là rất ủy khuất, đã lâu như vậy vẫn chưa tiếp nhận hiện thực.
Tuy nhiên…
Dung Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô ta vài lần, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, lại không nhớ rõ mình đã gặp cô ta ở nơi nào.
"Hiểu Hiểu, tôi nói cho cô biết, chị Dương thật lợi hại." Viên Hinh nắm lấy cổ tay Dung Hiểu Hiểu, có vẻ đặc biệt kích động: "Hôm nay tôi lấy hết dũng khí đi tỏ tình, kết quả Thịnh Tả Nguyên kia lại nói chưa từng thích tôi, nếu anh ta không thích tôi sao lại để tôi giúp làm việc nhà nông, sao lại nhận thức ăn của tôi, sao lại lén lút nắm tay tôi khen tôi xinh đẹp!"
Không đợi đối phương phản ứng, cô ấy nói tiếp: "Chị Dương nói không sai, người đàn ông này chính là rác rưởi, may mà có chị Dương thay tôi trút giận, bằng không tôi thật sự sẽ tức chết.”
Lúc đầu, cô ấy rất buồn và mờ mịt.
Là lần đau lòng nhất trong đời cô ấy.
Nhưng sau khi đến nhà thanh niên tri thức, nghe chị Dương mắng to Trần Thế Mỹ, bắt được Vệ Đông vừa mắng vừa đánh, nhìn một lúc cô ấy đột nhiên không còn khổ sở như vậy nữa.
Lại bởi vì bên này thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi hôi thối bay tới từ phòng nam thanh niên tri thức, cô ấy vừa nghĩ đến Thịnh Tả Nguyên, liền nghĩ đến bộ dạng dính đầy phân của anh ta, tình yêu đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại cảm giác buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận