Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 418. Chương 418

Cuối cùng phải mất bao nhiêu tiền thì không ai nói chắc được, cụ thể vẫn phải đi bệnh viện mới biết, còn phải đi bệnh viện lớn ở thành phố nữa.
Khó khăn lắm mới thuyết phục được cô hai nới lỏng miệng, nên ngay hôm sau cô quyết định đi bệnh viện một chuyến.
Trước khi đi vẫn phải đến xin giấy giới thiệu của đội trưởng La, La Kiến Lâm nghe bà Dung sẽ đi bệnh viện khám mắt, mới nhớ ra một chuyện: “Ôi trời, tôi quên mất chuyện này rồi."
Ông suy nghĩ một lát rồi nói: "Mấy người ngày mai đi lúc nào? Tôi cùng đi với mọi người, bà Dung ra ngoài bất tiện, tôi sẽ dắt xe bò đi."
Bên cạnh, kế toán Viên tính lại ngày rồi cũng gãi đầu: "Mấy hôm nay bận rộn quá, quên béng đi mất, thằng nhóc Hổ Oa Tử Tử cũng thế, cũng không biết nhắc nhở gì cả."
Nói rồi lục từ ngăn kéo lấy ra năm đồng tiền đưa qua: “Này, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước một ít tiền, chứ chỉ dựa vào hai cha con kia, sợ là không có tiền khám bệnh đâu."
La Kiến Lâm vươn tay nhận lấy, ông cười nói: "Hổ Oa Tử Tử còn ước gì không phải đi, làm sao nhắc được."
Dung Hiểu Hiểu lúc đầu không hiểu, nhưng sau đó nhớ ra chuyện từng nghe: “Là đưa Hổ Oa Tử Tử đi khám bệnh sao?"
La Kiến Lâm gật đầu: "Mỗi năm phải đi một lần, còn phải uống thuốc Trung y vài tháng, đứa trẻ mệnh khổ này, từ nhỏ đã như cái thùng thuốc rồi, tuy nhiên hai năm nay trông có vẻ tốt hơn trước nhiều, có thể chạy nhảy, leo cây là chuyện dễ dàng."
Đây chính là lý do đứa trẻ bị bỏ rơi.
Lúc Sửu Ngưu nhặt được Hổ Oa Tử Tử, Hổ Oa Tử Tử gầy yếu khủng khiếp, không có sức để khóc nữa.
Thầy lang chân đất của đại đội xem xong, bảo đứa trẻ này sinh ra đã mang bệnh, nếu không chữa trị e rằng khó sống lâu.
Đó cũng là lý do không ai muốn nhận nuôi.
Chỉ có Sỏa Đào coi như báu vật, cố nhận về nuôi, còn nuôi rất tốt.
Sỏa Đào tuy ngốc nghếch, nhưng sức khỏe tốt, làm việc chăm chỉ, mỗi ngày kiếm được mười công điểm, nếu chỉ một mình anh ta thì cuộc sống rất dễ chịu.
Nhưng nuôi một đứa trẻ bệnh tật, điều kiện sống giảm sút thảm, chỉ đủ ăn.
Nuôi con không khó, khó là mỗi năm phải đưa đi bệnh viện, mỗi ngày phải uống thuốc, tiêu tiền như nước.
Đội hỗ trợ một chút, cộng với Sỏa Đào kiếm được ít nhiều, những năm qua vì không bỏ thuốc, Hổ Oa Tử cũng dần khỏe mạnh như tên của mình, lớn lên càng ngày càng khỏe.
Dung Hiểu Hiểu lại hỏi: "Hổ Oa Tử bị bệnh gì?"
"Bệnh tiêu khát*." La Kiến Lâm đáp: “Mỗi năm kiểm tra một lần xem có nặng thêm không, theo tình hình kê đơn thuốc, mỗi tháng phải lên trấn lấy thuốc một lần."
Nói rồi, ông đưa giấy giới thiệu: “Bây giờ tôi qua nhà Sỏa Đào một chuyến, sáng mai cùng đi sớm."
Dung Hiểu Hiểu gật đầu.
Bệnh tiêu khát?
Cảm thấy quen quen, nhưng bất chợt không nhớ rõ là triệu chứng gì.
Kế toán Viên nói: "Đừng quá lo lắng cho cậu nhóc, lão thầy thuốc Trung y ở bệnh viện cũng nói, chỉ cần nuôi dưỡng tốt là được rồi, tuy không thể bỏ thuốc, nhưng muốn trưởng thành sinh con đẻ cái không thành vấn đề, Hổ Oa Tử có một người cha chăm chỉ như thế, cũng là phúc phận của cậu nhóc."
Dung Hiểu Hiểu rất đồng tình câu nói này.
Có một người cha như Sỏa Đào thật sự là phúc phận.
Không phải ai cũng có thể hết lòng vì một đứa trẻ nhặt về, nhưng Sỏa Đào thì trăm phần trăm, ngay cả kẹo mà anh ta thích nhất cũng sẵn lòng chia Hổ Oa Tử một nửa.
Cầm giấy giới thiệu, Dung Hiểu Hiểu rời văn phòng.
Vì ngày mai phải đi sớm, tối hôm đó ai nấy đều đi ngủ sớm.
Hôm sau, vừa hừng đông, Sửu Ngưu đã thức dậy trước tiên, rửa mặt sạch sẽ, rồi thuần thục đi vào bếp bắt đầu làm việc.
Đun nước nóng, nấu cháo trắng, rồi hấp bánh bao ngô, sau đó múc dưa muối ủ trong hũ ra, thái nhỏ rồi bày ra đĩa.
Khi gần xong mọi việc, bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, quay đầu nhìn ra cửa, khẽ chào: "Dượng hai!"
Giản Chu gật đầu với cậu nhóc.
Sửu Ngưu bưng nước nóng cho anh: “Dượng cầm cái này rửa mặt đi."
Giản Chu xoa đầu cậu nhóc: “Cháu để tự dượng làm."
"Không sao, chẳng mất công chút nào."
Sửu Ngưu cười toe toét, cậu nhóc thật sự không thấy mất công, thậm chí rất vui khi làm việc.
Trước đây nhà chỉ có cậu nhóc và bà, nhà lớn nhưng rất trống, ngay cả khi có thêm cô họ cũng vẫn trống trơn.
Giờ đây lại thêm hai người, lập tức lấp đầy khoảng trống ấy.
Cậu nhóc thực sự rất vui vì nhà có thêm hai người.
Là họ hàng của cậu nhóc, họ hàng đến chơi nhà, trước đây cậu nhóc rất ganh tỵ với nhà người khác khi thỉnh thoảng lại có họ hàng đến chơi, cả nhà vây quanh ăn uống vui vẻ ấm cúng.
Vì vậy cậu nhóc phải làm tốt mọi việc đón tiếp.
"Dượng hai, dượng rửa mặt xong cháu mang cơm ra cho dượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận