Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 7. Chương 7

Chương 7:
Lại một lần xem mắt thất bại, không chỉ Dung Hiểu Hiểu đã nhận mệnh, Ngô Truyền Phương đã hoàn toàn tức giận.
Sau khi về đến nhà không nghỉ ngơi, vào phòng tìm vài thứ lại định ra ngoài, trước khi rời đi nhìn con gái đã lảo đảo ngồi trên ghế, nhịn không được lẩm bẩm: "Mới đi mấy bước đã mệt thành như vậy? Con nên làm nhiều việc hơn, bằng không..."
Bằng không nếu thật sự phải về nông thôn, sớm muộn gì cũng phải làm.
Dung Hiểu Hiểu bị lẩm bẩm liên tục gật đầu, bảo trì tai trái vào tai phải ra, đừng nói nhẹ nhàng mấy câu, cho dù chỉ vào mũi mắng cô cũng sẽ chịu được.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là người trong gia đình.
Đổi thành người ngoài thử xem?
"Quên đi." Ngô Truyền Phương nhìn cô như vậy thì đau đầu, cũng lười nói nhiều: "Cơm trưa con tự làm, tôi phải về trễ một chút.”
“!” Dung Hiểu Hiểu nằm trên ghế lập tức có tinh thần: "Làm cái gì cũng được sao?”
Ngô Truyền Phương trợn trắng mắt: "Nếu con dám đánh chủ ý lên thịt lợn trên xà nhà, buổi tối mẹ sẽ hầm con!”
“...... Được rồi.” Dung Hiểu Hiểu nhìn thịt khô trên xà nhà thở dài.
Nói được mấy câu, Ngô Truyền Phương lập tức ra cửa.
Cũng không nói đi làm gì, chờ lúc bà ấy trở về đã là bốn năm giờ chiều, còn cầm một cái túi lớn, vào đại trạch viện còn có người tò mò hỏi.
Ngô Truyền Phương trả lời ngắn gọn: "Bình Tuệ sắp về quê, chuẩn bị cho nó vài thứ.”
"Lúc trước không phải bà đã mua rồi sao? Sao lại đổi nhiều thứ như vậy?" Bà nội Thạch Đầu tò mò, Ngô Bình Tuệ là người xác định xuống nông thôn sớm nhất, lúc trước Truyền Phương đã tìm bọn họ đổi một ít phiếu và vật dụng cần thiết, kết quả hiện tại lại chuẩn bị nhiều như vậy, bà không thể không nói: "Cô thật sự tốt với con gái, những người khác đối với con gái của mình cũng không để ý như vậy.”
Ví dụ như nhà Mã Liên cùng sân.
Cũng có hai cô con gái, đến tuổi đã bị đưa đi đổi tiền sính lễ, còn cả ngày la hét mình yêu thương con cái, ai nghe mà không buồn cười?
Ngô Truyền Phương giật giật khóe miệng nặn ra một nụ cười, không nói gì cõng sọc tre đi về nhà.
Vừa mới vào cửa đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, bà thò đầu ra nhìn, kỳ quái nói: "Sao hôm nay ông lại về sớm vậy?”
Dung Thủy Căn ở trong phòng vừa muốn trả lời, Ngô Truyền Phương đã vỗ nhẹ tay mình một cái: "Xem trí nhớ của tôi kia, ông xin nghỉ đi phòng thanh niên tri thức phải không? Thế nào, có thể sắp xếp hai chị em chúng đi cùng với nhau không?”
Dung Thủy Căn lắc đầu: "Xã Bình Tuệ được sắp xếp đến đã đầy người, muốn chen vào cũng không dễ dàng.”
Ngô Truyền Phương rũ vai ngồi trên ghế, đột nhiên cảm giác cả người vô lực, lẩm bẩm nói: "Vậy nên làm cái gì bây giờ? Tính tình Hiểu Hiểu đi đến nơi không quen biết, chẳng phải sẽ bị bắt nạt chết sao?”
Dung Thủy Căn cũng hỏi: "Bà con bên kia nói như thế nào?”
Ngô Truyền Phương thở dài: "Nếu có người thích hợp, tôi cũng không cần phát sầu như vậy.”
Lần này bà ra ngoài, kỳ thật cũng đã đoán được con gái út rất có thể sẽ về nông thôn.
Cho nên đã đi ra ngoài thay đổi một ít lương thực quốc gia cùng với các phiếu khác, theo đó lại mua một ít vật tư.
Là vì phòng ngừa vạn nhất, cũng tiết kiệm thời gian, nếu quá mức vội vàng sẽ không đổi được đồ.
Trong khi đi đổi đồ, bà đã đi đến bà con.
Thứ nhất là lui việc mai mối.
Mặc kệ người khập khiễng kia rốt cuộc có như thím Trần nói hay không, nhưng bên người có một đống phiền toái cũng không phải là một sự lựa chọn tốt.
Lúc đến cũng không hoàn toàn hết hy vọng, muốn nhờ Thím Trần mai mối tiếp.
Thím Trần cũng nguyện ý hỗ trợ tác hợp, nhưng kết quả lại giới thiệu một đồng chí nam kết hôn lần hai, lớn hơn mười mấy tuổi, trong nhà còn có hai đứa con.
Cho dù bà có sốt ruột đến đâu, cũng không có khả năng để cho con gái của mình đi làm mẹ kế.
Cũng hiểu được, khoảng thời gian này thật sự không tìm được một người tốt để kết hôn.
Giống như Hiểu Hiểu nói vậy.
Thay vì tùy tiện gả cho một người đàn ông không tốt, không bằng về nông thôn xông pha một vòng.
Nhưng về nông thôn...
Ngô Truyền Phương vừa nghĩ đến con gái của mình về nông thôn sẽ chịu khổ, làm mẹ làm sao có thể không đau lòng? Càng nghĩ đến ánh mắt lại càng nghẹn đến đỏ bừng.
"Truyền Phương, bà đừng nóng vội."
Dung Thủy Căn tiến lại gần, một tay đặt lên vai bà: "Bà còn nhớ thôn Hồng Sơn không?”
"Đó không phải là quê ông sao?" Ngô Truyền Phương lấy tay lau mặt: "Thế nào? Ở bên đó có hồi âm rồi hả?”
"Không." Dung Thủy Căn lắc đầu: "Lúc đi phòng phân phối thanh niên tri thức tôi mới phát hiện công xã Bình Tuện muốn đi cách thôn Hồng Sơn không xa, hai chỗ cũng chỉ ba bốn giờ lái xe.”
Ngô Truyền Phương vừa nghe đã phản ứng lại: "Ý của ông là, để Hiểu Hiểu đến thôn Hồng Sơn?”
"Bây giờ là đại đội Hồng Sơn rồi." Dung Thủy Căn kéo tay vợ, nhớ lại thời gian khó khăn nhất trong quá khứ: "Năm đó náo loạn thiếu lương thực, một nhà chúng tôi già trẻ xa nhà, một đường đi gian nan, mấy vị trưởng bối lần lượt qua đời, lại bởi vì bị tách khỏi người nhà, nếu như không phải có người hảo tâm thu lưu, nếu như không phải cha của bà truyền thụ cho tôi tay nghề, tôi cũng không có tôi bây giờ.”
Nói xong, trong lời nói có chút nghẹn ngào.
Những lời này nhẹ nhàng, cũng chỉ có người trong cuộc như ông mới biết được năm đó có bao nhiêu khó khăn, sau khi lạc mất người nhà, ông có thể sống sót thật sự xem như may mắn.
"Được rồi, đều là chuyện cũ hai mươi mấy năm trước, đừng cứ nghẹn ở trong lòng." Ngô Truyền Phương trấn an.
Dung Thủy Căn nhìn lại vợ, đời này ông có thể gặp được người Ngô gia, tuyệt đối là phúc phận kiếp trước tu luyện.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau nói tiếp." Ngô Truyền Phương đánh vào vai ông, không có tâm tư cùng ông nhìn nhau: "Ông muốn Hiểu Hiểu đi đại đội Hồng Sơn?”
"Hí." Dung Thủy Căn đau đến nhe răng, nhìn vợ lại giơ tay lên, ông vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mấy năm trước gửi thư đến đại đội Hồng Sơn cũng không có tin tức, một lá thư hồi âm cũng không có, nghĩ chắc người nhà tôi hoặc là giống như tôi, đã chuyển đến nơi khác, hoặc là đã không... Nhưng, đại đội Hồng Sơn rốt cuộc vẫn có một ít người thân xa hay người quen biết cũ, Hiểu Hiểu qua đó cũng không sợ không có người che chở.”
Lúc đó khi sơ tán, trong nhà chỉ còn lại ba và anh chị vẫn còn đó.
Chờ ông an cư ở chỗ này, mấy năm nay thỉnh thoảng sẽ gửi thư về đại đội Hồng Sơn, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.
Cũng không có tâm tư trở về xem một chút.
Dù sao hiện tại muốn đi xa một chuyến thật sự quá khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận