Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 206. Chương 206

Nhưng bây giờ tiền trong tay lại nói cho cô bé biết, mình không kém bé trai, càng không kém những người thân là người lớn.
"Chúng ta đương nhiên rất có năng lực" Sửu Ngưu xoa xoa đầu cô bé, giống như cô họ đã từng xoa đầu hắn: "Cắt cỏ heo chỉ tính là một phần nhỏ, phần lớn vẫn là vì nhà thanh niên tri thức bên kia muốn nhiều củi.”
Ngoại trừ mấy thanh niên tri thức năm ngoái muốn củi ra, năm nay còn có thêm mấy thanh niên tri thức mới tới.
Cộng lại tổng cộng tám thanh niên tri thức muốn củi.
Ban ngày bọn chúng đã đi nhặt cui cho đến lúc tan tầm, hầu như không dừng lại mỗi ngày.
Mệt mỏi đúng là có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ nhìn thấy tiền bọn chúng vẫn rất hạnh phúc.
"Sửu Ngưu, ngày mai có cùng nhau đi thị trấn mua kẹo không?" Hổ Oa Tử mời.
Sửu Ngưu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Mình muốn chờ cô họ trở về, đến lúc đó để cô ấy dẫn mình đi trấn.”
Cô họ đã cho hắn ăn rất nhiều món ăn ngon.
Lần này đổi lại hắn mời cô họ ăn.
"Vậy mình mua về chia cho hai người hai viên." Hổ Oa Tử đặc biệt hào phóng.
Chiêu Đệ giòn tan nói: "Cám ơn anh Hổ Oa, chờ em đổi lương thực em cũng chia khoai lang cho anh.”
Sửu Ngưu hỏi: "Lần này tất cả tiền em đều định mua lương thực sao?"
Chiêu Đệ liếm liếm môi.
Cô bé muốn mua kẹo hơn lương thực.
Nhưng vừa nghĩ đến tư vị đói bụng, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cô bé gật đầu, nói: "Em không muốn đói."
Sửu Ngưu nhíu nhíu mày: "Ba đồng khoai lang cũng không ít, không thể giấu ở nơi cũ nữa, nếu mất cũng không có chỗ khóc.”
Chiêu Đệ sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch:"Vậy làm sao bây giờ, không thể để mất được, nếu mất em sẽ bị đói bụng, anh Sửu Ngưu, anh Hổ Oa, nếu không các anh giấu cho em đi.”
"Không được, không được" Hổ Oa Tử liên tục lắc đầu: "Bị ba anh phát hiện ông ấy sẽ ăn vụng.”
Cha hắn sẽ không quan tâm đó là đồ ăn của ai, trong đầu ông ấy sẽ nghĩ vào nhà bọn họ đó là của họ.
Sửu Ngưu suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, lúc trước em còn có một ít khoai lang chưa ăn xong, trước tiên cứ ăn chỗ đó đã, chờ cô họ trở về anh sẽ hỏi ý kiến của cô ấy một chút.”
Nói xong, hắn trọng điểm nhấn mạnh: "Cô họ rất thông minh, cô ấy khẳng định có cách.”
Kỳ thật hắn ngược lại có thể giấu lương thực ở nhà mình.
Nhưng hắn luôn cảm thấy giấu tới giấu lui như vậy không phải là biện pháp.
"Cô họ khi nào trở về." Hổ Oa Tử tiến lại gần hỏi: "Mình rất nhớ cô ấy.”
Sửu Ngưu mím môi.
Theo bản năng nhìn về phía cửa đại đội, hắn cũng nhớ cô họ.
Hắn đã không thể chờ đợi mà muốn chia sẻ một số niềm vui với cô họ của mình.
Giống như số tiền hắn có trong tay.
Lại ví dụ như cá trong khoảng thời gian này vẫn lén lút vớt ở hậu viện.
Ngoài ra còn có một số thay đổi đã xảy ra trong đại đội.
Hận không thể lập tức chạy tới trước mặt cô họ, cùng cô ấy nói chuyện.
"Không nói cái này nữa, chúng ta nhanh chóng cất tiền đi, đừng để bị những người khác phát hiện." Sửu Ngưu nhắc nhở.
Tiền của Hổ Oa Tử có thể mang về, Chiêu Đệ lại không được.
Sửu Ngưu bảo cô bé đếm lại rõ ràng từng đồng một, số tiền này trước tiên để ở chỗ hắn.
Chờ tất cả mọi thứ được sắp xếp xong xuôi.
Sẽ đưa củi hôm nay nhặt được đến cho thanh niên tri thức bên kia.
Ba đứa trẻ chuẩn bị củi, Hổ Oa Tử hỏi: "Hôm nay đưa cho ai."
"Thanh niên tri thức Bạch." Sửu Ngưu nói: "Lúc trước thanh niên tri thức Bạch đi thành phố khám bệnh, trong nhà không có ai chúng ta cũng không có cách nào đưa củi, mình vừa nghe nói thanh niên tri thức Bạch trở về, vừa vặn đưa cho dì ấy một chuyến.”
Bọn họ đi về phía thanh niên tri thức Bạch ở.
Một đường tránh người, hai mươi phút sau gõ cửa sân nhà thanh niên tri thức Bạch, thấy người đến mở cửa, Sửu Ngưu đã có chút hối hận vì đến đây.
Bởi vì sắc mặt thanh niên tri thức Bạch thật sự quá khó coi.
Cho dù cực lực che dấu, cũng có thể nhìn ra sự tức giận cùng phiền não trên mặt dì ấy.
"Đưa củi sao?" Bạch Mạn nhường đường, cho dù rất không kiên nhẫn, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ giận dỗi với mấy đứa nhỏ, cô ta buồn bực nói: "Vào đi, đều chất đống ở chỗ cũ.”
Cũng vào lúc này, cửa sân nhà đối diện cô ta cũng bị mở ra.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên kéo tay cô gái trẻ tuổi, không ngừng nói chuyện, hai người nhìn bộ dạng đặc biệt thân thiết.
Chính một màn này làm cho Bạch Mạn càng thêm tức giận, hận không thể trực tiếp xông lên tách hai người kia ra.
Trong mấy ngày này, túi của cô ta đã trở nên căng phồng.
Tiền trong tay đã tăng gấp nhiều lần so với trước đó.
Nhưng trong đó cũng gặp phải rất nhiều phiền toái, nếu không phải cô ta cảnh giác, nói không chừng đã lật xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận