Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 435. Chương 435

Con trai bà không ra gì.
Nhưng dù sao cũng hơn cô con gái có bầu trước khi kết hôn nhà bà ta.
Bà mỉa mai: "Cũng phải, con gái nhà cô tốt quá, bụng mang một cục vàng…”
“Người ta phải trả giá cao để mua đấy, nhà họ Quý sắp được hưởng phúc rồi."
Dù là sự thật, nhưng không ai cũng thích nghe những lời đanh thép kiểu này.
Bất kỳ ai hơi biết xấu hổ đều không muốn phơi bày chuyện này.
Mã Xuân Hoa rất mừng khi con gái có bầu, mấy ngày qua ban đêm cười đến tỉnh giấc, sốt ruột muốn thương lượng với Thịnh Tả Nguyên, đưa ra mức giá cao mới đồng ý gả Quý Đình.
Nhưng việc này nói ra thật xấu hổ.
Giờ bị bà Mã chế nhạo trực tiếp, mặt Mã Xuân Hoa càng xấu xí: “Bà... "
"Đừng nói tôi bịa đặt."
Bà Mã cắt ngang lời bà ta: “Bao nhiêu người nghe tận tai rồi, còn giả vờ gì nữa?”
“Không biết cô có mặt mũi nào mà ra đây khoác lác, bán con gái đến mức như vậy, trong đại đội chúng ta nhiều năm mới xuất hiện gia đình cô.”
“Sống chung một đại đội với cô tôi cảm thấy rất xấu hổ."
Nếu không chọc tức bà, bà Mã cũng không nói những lời khó nghe như vậy.
Nhưng bà ta đã chọc tức bà, vậy thì đừng trách bà chọc lại, bà sẽ chọc mạnh hơn!
Bà Mã là ai?
Nhân vật trung tâm của đội quân tám chuyện.
Dù thế nào cũng có chút tài ăn nói, lưỡi cực lém, rốt cuộc người có thể đấu khẩu với bà Chu đâu phải dạng giản đơn.
Nói tới nói lui, khiến Mã Xuân Hoa không chen lời nổi, cuối cùng phải bịt mặt bỏ đi.
Bà Mã vẫn chưa hài lòng, cứ đuổi theo sau lưng bà ta, vừa đuổi vừa nói:
"Hồi đó bà nên sinh thêm vài đứa con gái, sinh thêm vài lần nữa nhà bà chắc đã trở thành gia đình vạn ngân rồi.”
“Quá tuyệt vời, nhờ bán con gái mà Mã Xuân Hoa chờ hưởng phúc đi."
Đi tới tận nhà họ Quý, hai tay khoanh lại đứng bên ngoài nói liên tục.
Cho đến khi Dung Hiểu Hiểu đẩy xe về.
Thấy người tụ tập trước nhà, cô vui vẻ nói: "Sao thế, lại có chuyện gì náo nhiệt à?"
Chuyện nhỏ, chưa đến mức náo nhiệt lớn.
Chuyện xấu xa của nhà họ Quý đã lan truyền bao nhiêu lần rồi?
Nói đi nói lại cũng chán, nếu cách đây nửa năm, có lẽ một chuyện còn có thể lôi ra bàn tán mãi, nhưng bây giờ khác rồi.
Giờ đại đội Hồng Sơn đâu còn thiếu chủ đề?
Rất nhiều chuyện thú vị có thể nhắc tới, không cần phải nhắc lại những chuyện xấu xa của nhà họ Quý.
Giống như bây giờ, thấy chiếc xe của đồng chí Dung, có người tò mò hỏi: "Đồng chí Dung, cô kéo cái gì về đây vậy? Sao cảm giác toàn là những thứ vô dụng?"
Lẫn lộn đủ thứ, không giống như đồ có ích.
Nếu ở trong tay họ, chắc chắn sẽ kéo ra ngoài quăng thẳng vào đống phế liệu.
Còn có người đề nghị: "Lần trước, nhà chú tôi ở ngoại ô nhặt được mấy món đồng nát sắt vụn, mang tới điểm thu phế liệu bán được 9 hào.”
“Đồng chí Dung, cô nên mang tới điểm thu phế liệu."
"Bà có phải bị ngốc không?"
La Vượng trợn mắt: "Nếu những thứ này vô dụng, đồng chí Dung đâu cần phải vất vả kéo về đại đội?” “Điểm thu phế liệu ở thị trấn, trực tiếp mang tới đó đơn giản hơn nhiều mà?"
Cô ấy chọn kéo về, chắc chắn có ích.
Chỉ là não anh ta kém hơn đồng chí Dung rất nhiều, thật sự không hiểu những thứ này có tác dụng gì.
"Ồ đúng rồi."
Người đó bừng tỉnh: “Đồng chí Dung, những thứ cô kéo về này có tác dụng gì?"
"Tạm thời vẫn chưa biết."
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, tâm trạng khá phấn khởi, cô nói: "Nhưng chắc chắn có ích hơn, xem làm thế nào để khai thác."
Những thứ cô kéo về là phụ tùng thừa từ xưởng rèn.
Những thứ này trông rất lặt vặt, trong mắt người bình thường giống rác vô dụng, chắc chỉ có thể vứt đi, nhưng với cô thì khác.
Hiếm khi tìm được niềm vui, cô hơi nóng lòng rồi.
Tuy nhiên, sở thích không thể cản trở công việc.
Công việc chính là nuôi heo cũng không thể bỏ, nhưng có thể tạm thời nhờ người làm thay:
“Bà Mã à, làm phiền bà giúp cháu báo cho Tiêu Cảng biết, mấy hôm nay việc chuồng heo nhờ cậu ấy lo, mấy hôm nữa cháu sẽ qua."
Bà Mã vừa nói khan cổ, vẫy tay: "Không vấn đề gì, dạo này tôi rảnh rỗi, cũng có thể sang giúp, hơn nữa Tiêu Cảng thích công việc đó lắm, từ sáng đến tối ở đó cũng được."
Không thể phủ nhận, thằng bé tốt.
Trước đây thỉnh thoảng thấy nó lười biếng, bây giờ làm việc rất hăng hái, bất kể thời gian nào qua chuồng heo đều thấy Tiêu Cảng.
Dung Hiểu Hiểu cười.
Thấy rồi không nói ra, đâu phải thích, mà là sợ ở nhà thanh niên tri thức.
Nhóm đó quá chăm chỉ khiến Tiêu Cảng sợ, chỉ có thể ngoan ngoãn ở chuồng heo.
Sau khi đẩy xe vào sân, cô cũng nghe mọi người kể về những chuyện thú vị mấy ngày qua.
Mấy hôm nay, Dung Hiểu Hiểu gần như đi sớm về khuya, không rõ lắm chuyện trong đại đội.
Bây giờ nghe xong, hoàn toàn bất ngờ.
"Dung Chính Chí sắp cưới à?"
Dung Hiểu Hiểu sốc đến mở to mồm, cảm thấy mình nghe nhầm.
"Chính cậu ấy."
Thím Trần gật đầu liên tục: "Lưu Thúy Phượng vui mừng không ngậm miệng lại được, nghe nói bên gái không chỉ có 30 đồng tiền sính lễ, còn thêm hai giường chăn mới.”
“Cả đại đội chẳng ai có con dâu ra nhiều sính lễ như vậy."
Dung Hiểu Hiểu nhăn mặt, hiếm khi trông có vẻ mơ màng.
Trước đây nghe nói chuyện hỏi cưới, mọi người bàn tán vì sính lễ cao, lúc đó cô chỉ cười không nói.
Nghĩ rằng dù sính lễ cao đến đâu cũng vô dụng thôi, Dung Chính Chí là nam chính nguyên tác mà, làm sao có thể cưới người khác?
Nhưng bây giờ...
Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Đã định ngày cưới chưa?"
"Định rồi."
Thím Trần gật đầu liên tục: "Nói ra cũng kỳ lạ, thông thường từ khi đính hôn tới kết hôn sẽ có khoảng cách, nhưng nhà họ Dung đặt ngày vào thứ sáu tuần sau, chỉ vài ngày nữa thôi, không biết có kịp chuẩn bị không."
Thật nhanh.
Dung Hiểu Hiểu đếm ngày cũng chỉ 6-7 ngày thôi.
Cô không nhớ trong tiểu thuyết có tình tiết này không, nhưng trong lòng cũng không yên.
Không lẽ nam nữ chính xảy ra chuyện gì, dẫn tới họ không thể ở bên nhau?
Hay là, trong 6-7 ngày này sẽ còn có biến cố nào khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận