Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 97. Chương 97

Chương 97
Dung Hiểu Hiểu giữ chặt cô ấy: "Chị còn chưa từng đi qua chuồng heo sao, không bằng bây giờ cùng em đi xem một chút."
Điều này không thể chấp nhận, Ngô Bình Tuệ không muốn đi.
Nhưng với sức mạnh của em gái, cho dù cô ấy muốn cự tuyệt cũng không cách nào cự tuyệt.
Chuồng heo cách đây khoảng 15 phút.
Lúc các cô lên dốc, Tiêu Cảng nằm trên giường ván gỗ ngủ vù vù, phía trên có lều nhỏ che nắng, trên đỉnh đầu lại đội mũ trúc, buổi trưa ngủ một giấc đặc biệt thoải mái.
Ngô Bình Tuệ đi đến mang theo mọi soi mói bắt bẻ.
Nhưng chuồng heo ở đây hoàn toàn khác với trí tưởng tượng của cô ấy.
Không có mùi khó chịu, xung quanh cũng không bẩn thỉu hỗn loạn.
Ở chỗ hơi cao một chút đang đốt cái gì đó, nghênh đón một cơn gió nhẹ lại còn có thể ngửi được một mùi thơm.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chị hai, Dung Hiểu Hiểu càng thêm tự đắc, không khỏi buông hai tay ra, một cỗ cảm xúc hùng tâm tráng chí hiện lên trong lòng.
Nhìn kìa, đây chính là giang sơn mà cô đánh hạ.
Chuồng heo bây giờ và ban đầu đã hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ bốn con heo ra, không thể tìm thấy bất kỳ chỗ nào giống nhau.
Cả cô và Tiêu Cảng đều không phải là người thích làm việc.
Nhưng trong khoảng thời gian này có quá nhiều thím đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm, thậm chí còn có một số đồng chí nam cũng nguyện ý chạy tới.
Chuồng heo bên này, lúc nói chuyện phiếm đồng chí Tiêu có thể miễn phí đậu phộng hạt dưa, các thím tất nhiên cũng không thể chỉ ngồi nói chuyện trắng trợn.
Tán gẫu thì tán gẫu, hạt dưa thì hạt dưa.
Hai tay hai chân cũng phải cử động.
Chuồng heo quanh năm tích lũy bụi bẩn, vậy thì làm phiền xúc nó đi thôi.
Hàng rào lỏng lẻo, vậy làm phiền sửa chữa.
Mái hiên bị thủng, cũng xin bổ sung.
Nếu phải tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không thể chỉ ngồi trên mặt đất tán gẫu đúng không, có phải cũng có thể làm mấy cái ghế hay không
Ghế đã có, chẳng may trời mưa thì làm sao bây giờ, có thể xây dựng một cái lều hay không
Lều đã có, dứt khoát thêm một chiếc giường gỗ đơn giản
Ai cũng không phải thợ mộc, nhưng tìm ván gỗ làm một cái giường đơn giản một chút vẫn không thành vấn đề.
Qua một thời gian dài, bên này thực sự đã trở thành một nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Ngô Bình Tuệ còn chưa từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần, đã có một đám người đi tới.
Nói nói cười cười, vào trong lán nhỏ tán gẫu, là chị hai của thanh niên tri thức Dung, Ngô Bình Tuệ có vẻ đặc biệt được hoan nghênh, luôn bị lôi kéo nói nhiều.
Còn nói từ giữa trưa đến buổi chiều đi làm, chờ sau khi mọi người đi.
Ngô Bình Tuệ còn phát hiện, công việc ở chuồng heo đã bị các bà các thím kia thu thập xong, chưa nói em gái cái gì cũng không cần làm đã có thể trực tiếp chờ kết thúc công việc
Cô ấy không khỏi có chút mờ mịt: "Nuôi heo là như vậy sao."
Dung Hiểu Hiểu đang đốt cành cây lê, thứ này đốt lên sẽ có một hương thơm dễ chịu, vừa vặn tinh lọc không khí bên này: "Làm sao có thể.”
Ngô Bình Tuệ thở ra một hơi.
Cô ấy đã nói mà, cũng không đến mức nói chuyện xong đã làm xong việc chứ.
Dung Hiểu Hiểu giải đáp theo: "Mỗi buổi sáng còn phải cho chúng ăn.”
Ngô Bình Tuệ chờ nghe tiếp, mãi không đợi được lại nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"
Dung Hiểu Hiểu phất phất tay, để cho khói tản ra: "Không còn nữa.”
Ngô Bình Tuệ thật lâu không cách nào lấy lại tinh thần.
Không, không còn gì nữa.
Chỉ cần cho ăn xong sẽ không còn việc gì nữa.
Ngẫm lại trong khoảng thời gian này mình cào đất, thiếu chút nữa vứt bỏ nửa mạng, so với em gái quả thực là một trời một đất.
Đột nhiên, Ngô Bình Tuệ lập tức đứng lên, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Em gái, em dạy chị nuôi heo đi!"
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ: “Nuôi heo thì có gì, chẳng may nuôi chết chị phải bồi thường được."
Ngô Bình Tuệ co rút cổ, hai chân mềm nhũn, vậy cô ấy bồi thường không nổi.
Dung Hiểu Hiểu kéo cô ấy đến bên người: "Không bằng chị nói với em về đại đội các chị đi, nơi đó có núi không có nước không?"
Nếu như nói đại đội Hồng Sơn có chút tiếc nuối.
Chính là ở bên này không có núi lớn.
Trong sông có tài nguyên, núi lớn cũng có, khoảng cách giữa hai đại đội cũng không quá xa, lúc cần thiết hoàn toàn có thể hoán đổi tài nguyên cho nhau mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận