Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 424. Chương 424

Sợ cô ta cũng đánh mình như vậy, vậy chắc chắn đời này anh ta sẽ vô sinh vô tử mất!
Đồng thời cũng không dám ở lại lâu, nếu Thịnh Tả Nguyên biết anh ta là người đưa chìa khóa, một khi đối phương tỉnh táo anh ta cũng chẳng có quả ngon, vẫn nên lẩn trốn thì hơn!
Đỡ hai chân mềm nhũn, leo tường chạy ra ngoài.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết phía sau vẫn không ngừng, càng lúc càng đau đớn, nghe mà rợn người.
Khu nhà thanh niên tri thức này cách nơi ở của các thành viên khác trong xã một khoảng, nhưng tiếng kêu vang đến tận nơi xa.
La Bảo Quân là người đến đầu tiên.
Thời gian này anh ta luôn bị gia đình thúc giục đi xem mắt, khiến anh ta vô cùng bực bội nhưng vẫn phải miễn cưỡng đi.
Ban đầu anh ta nghĩ là sẽ từ chối người kia, tức giận nghĩ dù có đi cũng không hợp tác, nhất định phải phá đám buổi xem mắt.
Nhưng ai ngờ, liên tiếp vài cô gái đều không nhìn trúng anh ta.
Chỉ cần nghe anh ta từng có quan hệ với góa phụ là biểu cảm trên mặt đã kỳ quái.
Như sợ anh ta dính vào vậy, thời gian này anh ta liên tục nghe vài lý do từ chối.
Bị từ chối ở ngoài, ở nhà lại bị la mắng.
Thực sự không chịu nổi nên muốn đến tìm bạn uống rượu trò chuyện, đang say bỗng nghe tiếng thét kinh hoàng.
Lập tức quên cả rượu, vội vàng để chén rượu xuống chạy ra ngoài.
Khi tới khu nhà thanh niên tri thức, họ còn tưởng là phát hiện lợn rừng, chó sói gì đó nên mới kêu to thế.
Nhưng khi tới nơi, họ lập tức tỉnh rượu ngay.
Cảnh tượng trước mắt khiến họ lạnh cả hai chân, chắc chắn đáng sợ hơn gặp lợn rừng, chó sói.
...
"Thịnh Tả Nguyên thật sự bị tàn phế?"
"Trời ơi, Chân Lan cũng quá đáng, không chiếm được người đàn ông này thì đừng mong người khác có được.”
“Một cây bút máy chọc vào, ai cũng không thể chiếm được!"
"La Bảo Quân, mau kể tình huống lúc đó thế nào?"
Bà Mã vẫy tay người phía trước: “Thật sự là cây bút máy đâm vào chỗ đó à?"
La Bảo Quân không nói gì, mặt nhợt nhạt.
Chỉ nhớ lại cũng thấy da đầu tê dại, lưng lạnh toát.
"Thật đó!"
La Hạ gật đầu mạnh mẽ, không biết từ lúc nào cũng đã tham gia vào đám đông tám chuyện.
Mặc dù không phải người đến hiện trường đầu tiên, nhưng anh ta chính là người gần nạn nhân nhất.
Chính vì vậy, hôm nay anh ta mới có thể đứng ở trung tâm đám đông tám chuyện:
“Với vết thương nặng như vậy chỉ có thể đưa đi trấn, nhưng trên đường cũng phải cầm máu chứ?”
“Toàn bộ đội chỉ có mình tôi biết băng bó vết thương, còn ai vào đây nữa?"
Nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt đặt lên đôi tay anh ta, đám đông đột nhiên vang lên tiếng kêu kỳ lạ: “Hả....?"
La Hạ vội vàng vỗ tay: “Tôi đã rửa rồi!"
Anh ta cũng chẳng có biện pháp khác, anh ta cũng không muốn mà.
Ban đầu đang ngủ say bỗng bị kéo dậy, rồi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất đời.
Chân Lan thực sự rất căm hận.
Bằng không thì đã không ra tay nặng như vậy, xuyên thẳng qua.
Có người tò mò: "Vậy anh giúp nhổ cây bút ra à?"
La Hạ lắc đầu: "Không thể nhổ, vừa nhổ ra chắc chắn sẽ ra máu nhiều hơn, tôi chỉ băng bó đơn giản thôi, cụ thể vẫn phải nhờ bác sĩ bệnh viện xử lý."
Lại nữa anh ta cũng không dám làm loạn.
Nếu xảy ra chuyện gì tệ hại thì thực sự khó xử.
Đây không phải chuyện nhỏ.
"Thật là nghiệp chướng, nếu anh ta không chơi đùa với tình cảm của các nữ đồng chí, cũng không rơi vào hoàn cảnh như thế này, anh nói xem, nếu thực sự không thể phục hồi, phải làm sao?"
"Sợ gì, bụng Quý Đình không phải còn đứa nhỏ à."
Bà Mã nhếch miệng: “Trước đây nếu không phải nhà họ Quý đe dọa, Thịnh Tả Nguyên chắc không muốn kết hôn, càng không muốn đứa trẻ trong bụng Quý Đình, bây giờ đó có thể là đứa con duy nhất của anh ta."
Không thể nói là báo ứng được, ai có thể ngờ Chân Lan lại tàn nhẫn đến thế, vừa xuất hiện đã ra tay mạnh như vậy.
Nhưng nói là báo ứng, lại vô tình để lại một mầm sống duy nhất đó.
Thịnh Tả Nguyên cũng không sợ không có người kế tục rồi.
Một bên nói hăng say, một bên Tiều Cảng lại có vẻ thất thần, thật lâu không tỉnh lại.
Anh ta và Thịnh Tả Nguyên quan hệ sâu nhất.
Dù sao cũng sinh ra và lớn lên trong một sân đại viện, từ nhỏ đã chơi cùng nhau.
Trước khi xuống nông thôn anh ta thật sự cảm thấy mình và Thịnh Tả Nguyên tình cảm như anh em, có thể chia sẻ khó khăn.
Lúc đó còn nghĩ dù xuống nông thôn nhưng bên cạnh có bạn thân cùng chung hoạn nạn, cũng sẽ không quá vất vả.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Làm việc thực sự rất mệt mỏi.
Anh ta không chịu nổi, Thịnh Tả Nguyên cũng không chịu nổi, bản thân đã không xong huống hồ chia sẻ khó khăn.
Là Thịnh Tả Nguyên đẩy anh ta ra trước, lợi dụng người khác giảm bớt công việc, để mặc anh ta vật lộn một mình trong ruộng.
Nếu không nhờ Dung Hiểu Hiểu giúp đỡ, giờ anh ta thực sự sống không bằng chết.
Trước đây anh ta có nói chuyện này với bố mẹ qua điện thoại.
Lúc đó bố mẹ cũng khuyên anh ta, nói Thịnh Tả Nguyên vốn là người rất mưu mô.
Đứa ngốc như anh ta đừng nghĩ sẽ lừa được đối phương, bây giờ có việc tốt rồi thì đừng nghĩ lung tung nữa, phải cắt đứt hẳn với quá khứ.
Anh ta thật sự rất ngốc, nhưng may mắn là nghe lời.
Mặc dù hai người không nói thẳng ra, nhưng từ khi anh ta làm việc ở chuồng heo, hai người gần như không còn nói chuyện, rất rõ tình cảm trước đây đã cắt đứt hoàn toàn.
Nhưng ai có thể ngờ, Thịnh Tả Nguyên lại rơi vào hoàn cảnh như thế.
Giờ anh ta cũng không biết có nên gọi điện cho gia đình Thịnh Tả Nguyên báo một tiếng hay không, nhưng thật sự gọi thì phải nói thế nào?
Nói con trai quý giá của họ bị hại đến mức vô sinh rồi.
Nhưng may mắn là có kế hoạch cưới vợ, và người vợ đó có mang dòng máu của anh ta.
Tiều Cảng lau mặt.
Thôi, anh ta không nên liên quan.
Dù anh ta không liên lạc cũng sẽ có người liên lạc cho nhà họ Thịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận