Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 66. -

Chương 66
Dung Hiểu Hiểu vỗ nhẹ đầu cậu nhóc: "Mấy ngày nữa cô họ cũng dẫn hai người đi chụp ảnh, để nhà ông cậu nhìn bộ dạng của cháu.”
Nhắc tới thư, thím Trần tò mò: "Đúng rồi, chuyện thư từ đã điều tra được chưa?"
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: "Đại đội trưởng dẫn chúng cháu đến bưu điện, muốn điều tra rõ ràng quá khó khăn, nhưng cũng may ba cháu thời gian trước gửi một phong thư, bưu điện sẽ đặc biệt chú ý lá thư này có thể chuyển đến chỗ bọn họ hay không, như vậy có thể làm mọi chuyện trở nên đơn giản hơn một chút.”
Nếu lá thư ở bưu điện, phong bì bị mất có liên quan đến những người bên trong bưu điện.
Nếu lá thư không được gửi đến bưu điện trong thị trấn, phong bì sẽ bị mất trên đường đến.
Thím Trần nghe không hiểu lắm: "Sao lại phức tạp như vậy?"
Dung Hiểu Hiểu cũng không có biện pháp, cô khẽ thở dài: "Cũng chỉ có thể chờ, đại đội trưởng nói sẽ nhìn chằm chằm, chờ có tin tức sẽ nói cho chúng ta biết.”
"Vậy là tốt rồi." Thím Trần thở dài theo: "Cháu không biết, cha Dung Tam ngày hôm qua khóc một đêm, buổi sáng lúc mọi người phát hiện đã đứng không nổi, phải điều dưỡng mấy ngày mới được.”
Tại sao khóc?
Còn không phải vì người nhà thất lạc sao.
Nhiều năm như vậy, phần lớn mọi người đều không ôm hy vọng nữa, chỉ nghĩ người không có tin tức nhất định là đã không còn, nhưng ai có thể nghĩ đến, bởi vì thư từ không thông mà ngăn cản bọn họ cùng thân nhân thất lạc hai mươi mấy năm gặp lại nhau.
Ai có thể chịu được đả kích này.
Đại đội trưởng bên này cũng rất phát sầu.
Ngay cả cơm cũng không thèm ăn, trước tiên đi gọi Bí thư La lên, cùng hắn đi đến nhà kế toán Viên.
Bí thư La lớn tuổi không thức đêm được, lúc đại đội trưởng gọi hắn đã nằm lên giường, kết quả không có bất kỳ oán giận nào mà mặc quần áo đi theo ra ngoài.
Ba người cùng nhau quản lý đại đội Hồng Sơn.
Cả hai đều biết tính tình của nhau, nếu như không phải chuyện lớn đại đội trưởng sẽ không gọi người vào đêm muộn như vậy.
Ba người ngồi xuống trong sân Viên gia.
Mỗi người một tẩu thuốc, đốt lên bằng đèn dầu.
Bí thư La mở miệng trước: "Nhìn bộ dạng ông nhíu mày, lần này đi trấn chắc không thuận lợi."
Đại đội trưởng còn chưa mở miệng, kế toán Viên đã nói: "Trước khi ông đi tôi đã đoán được, chuyện này khẳng định không dễ điều tra.”
"Đâu chỉ không dễ điều tra, càng thêm khó khăn ah." La Kiến Lâm thở dài: "Lần theo thời gian gửi thư của ba thanh niên tri thức Dung, đã tập trung điều ra biên bản ghi chép thời gian đó, mấy người cùng nhau điều tra, cũng không phát hiện thư của Dung Thủy Căn.”
“Tra không ra chuyện này làm như thế nào tiếp?”
"Tiếp tục điều tra." La Kiến Lâm hít một hơi tẩu thuốc: "Nếu bưu điện trên trấn thật sự không tra được hồ sơ nhận thư, phải kiểm tra đến bưu điện trước đó, từ chỗ Dung Thủy Căn đến trấn chúng ta tổng cộng sẽ đi qua bảy tám bưu điện, điểm bưu điện trước đó tra không được thì phải đi lên điểm bưu điện tiếp theo."
Phạm vi như vậy thật sự quá lớn.
Bưu điện trong thị trấn họ rất dễ tiếp cận, nhưng bưu điện ở các thành phố khác phải làm gì đây.
Gọi một cuộc điện thoại đến, và sau đó chỉ có thể chờ đợi.
Cũng không biết khi nào mới được đáp lại.
“Vậy cứ chờ đi.”
"Chỉ có thể chờ." La Kiến Lâm nói xong: "Lần này tôi về trễ như vậy, cũng là đến xã mở một cuộc họp, phía trên lên tiếng, nói việc này sẽ được coi trọng, sẽ an bài người chuyên môn đến điều tra.”
"Vậy là tốt rồi, có công xã ra tay, sẽ nhanh hơn chúng ta tự mình điều tra." Bí thư La nói xong, đột nhiên bị dọa giật mình, lúc hắn nói chuyện đột nhiên truyền đến một tiếng gào khóc bén nhọn, hơn nửa đêm nghe được trong lòng sẽ sợ hãi.
Ông nhìn: "Có chuyện gì vậy?"
Kế toán Viên ngượng ngùng cười: "Tiểu Hinh ở nhà náo loạn, mẹ nó đang mắng, chắc là chịu không nổi mới khóc.”
Bí thư La kỳ quái: "Không phải nhà các ông xem con gái như bảo bối sao? Hôm nay làm sao nỡ mắng?"
Ai không biết Viên gia sau khi sinh mấy đứa con trai cuối cùng cũng sinh được một cô con gái.
Từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Kế toán Viên tức giận trực tiếp cởi giày đánh con trai, nhưng dù có tức giận đến đâu cũng không nỡ động đến một sợi tóc của con gái.
Kế toán Viên vẻ mặt sầu não: "Tôi cũng không sợ các ông cười, con bé này không biết làm sao lại coi trọng thanh niên tri thức Thịnh, hô ầm ĩ muốn ở cùng một chỗ với hắn.”
Ông cũng không sợ nói chuyện này, dù sao hiện tại người sáng suốt trong đại đội đều nhìn ra.
Viên Hinh nhà bọn họ từ trước đến nay không xuống đất, mấy ngày nay mỗi ngày đều chạy xuống đất, còn loanh quanh bên cạnh thanh niên tri thức Thịnh, chủ động làm việc giúp hắn.
Chỉ cần không mù mắt, đều có thể nhìn ra tâm tư của thiếu nữ trong khuê phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận