Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 84. Chương 84

Chương 84
Trong lòng còn nhịn không được oán giận.
Sao lại chỉ vào hắn mắng, rõ ràng Dung Hiểu Hiểu cũng đang… Tiêu Cảng trợn to mắt, nhìn Dung Hiểu Hiểu đang cầm đá cạo sửa sang lại bức tường thì có chút không hoàn hồn.
Không phải vẫn luôn đứng bên cạnh hắn cắn hạt dưa sao?
Một nửa vỏ hạt dưa trên mặt đất là do cô làm ra.
Từ khi nào đã chạy đi làm việc vậy.
"Vẫn là thanh niên tri thức Dung hiểu chuyện, thanh niên tri thức Tiêu cậu phải học tập."
La Kiến Lâm đi tới, nhìn vỏ hạt dưa nhíu chặt mày: "Mau quét sạch, không làm việc còn chưa tính còn muốn thêm loạn.”
Tiêu Cảng rất ủy khuất, nhưng ủy khuất của hắn không ai hiểu.
"Thanh niên tri thức Dung, cô lại đây." La Kiến Lâm gọi người, lại chỉ chỉ Tiêu Cảng ở một bên: "Bảo hắn làm cho, tôi có chuyện muốn nói với cô một chút.”
Dung Hiểu Hiểu đáp ứng.
Đưa đá cạo trong tay cho Tiêu Cảng, cười tủm tỉm: "Vất vả rồi, thanh niên tri thức Tiêu.”
"…"Tiêu Cảng im lặng.
La Kiến Lâm đang đánh giá chuồng heo, chờ Dung Hiểu Hiểu tới, ông hài lòng gật đầu: "Không sai, bên này sửa sang lại rất tốt, so với ban đầu nhìn tốt hơn nhiều.”
Dung Hiểu Hiểu đáp lại: "Chỉ là mệt mỏi một chút, nhưng hoàn cảnh sạch sẽ một chút đối với heo mới tốt, không dễ dàng sinh bệnh.”
Chuyện chưa từng làm cô không ôm công lao lên người mình, nhưng nếu đã làm qua, phải cho những người khác biết bọn họ vất vả như thế nào.
Mặc dù sự vất vả này có mấy bà mẹ chồng nàng dâu cùng nhau ra sức, nhưng chuồng heo lại trở nên sạch sẽ sáng sủa hơn.
Quá trình này có thể được bỏ qua, tập trung vào việc xem xét kết quả.
"Không sai." La Kiến Lâm tán thưởng.
Lại dạo xung quanh một vòng, càng nhìn càng hài lòng.
Công việc ở chuồng heo không mệt mỏi, nhưng rất bẩn, lúc trước ông còn lo lắng hai thanh niên tri thức này chịu không nổi mùi chuồng heo, hiện tại xem ra ông lo lắng thừa rồi.
Liên tục khen vài câu, ngay sau đó ông mới nói ra chuyện: "Tôi muốn nhờ ba cô gửi cho đại đội một phong thư.”
"Để ba tôi gửi thư?" Dung Hiểu Hiểu nhíu mày: "Thư lúc trước ông ấy gửi vẫn không nhận được sao?"
La Kiến Lâm nghiêm túc gật đầu: "Buổi trưa bên bưu điện bên kia đưa tin nhắn cho tôi, theo thời gian ba cô gửi thư, dù sao cũng nên đến rồi, bưu điện vẫn có người nhìn chằm chằm, nhưng hiện tại ngay cả bóng dáng lá thư cũng không thấy.”
Dung Hiểu Hiểu: "Nói cách khác, thư không biến mất ở bưu điện trấn, mà là trạm trung chuyển gửi tới xảy ra vấn đề."
"Không thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng chắc là như vậy không sai." La Kiến Lâm gật gật đầu: "Bưu điện còn đang điều tra, đồng thời muốn nhờ ba cô gửi thêm một phong thư, người gửi tin viết tên mẹ cô hoặc người thân khác, người nhận viết tên tôi.”
Như vậy cũng là muốn thăm dò một chút, người sau lưng rốt cuộc có phải nhìn chằm chằm thư tín của họ Dung hay không.
"Tôi hiểu rồi." Dung Hiểu Hiểu trong nháy mắt hiểu được: "Ngày mai tôi vừa vặn muốn đến bưu điện nhận tiền, sẽ gọi cho ông ấy.”
"Được." La Kiến Lâm thích nói chuyện với những người thông minh.
Không cần tốn nhiều lời giải thích: "Vậy cô đi làm việc đi.”
Dung Hiểu Hiểu không rời đi, mà thuận thế hỏi: "Đại đội trưởng, chuyện lúc trước suy nghĩ thế nào rồi?"
"Còn phải suy nghĩ lại."
Dung Hiểu Hiểu tiếp tục nói: "Tôi nói này, chuyện này rất dễ giải quyết.”
"Đừng nói" La Kiến Lâm cảm thấy mình lại không thích tiếp xúc với người thông minh rồi.
Muốn có lệ cũng không qua được: "Ta còn có việc, cô bận rộn đi.”
Nhìn đại đội trưởng bước nhanh xuống dốc, không biết thật sự cho rằng rất gấp.
Dung Hiểu Hiểu chậc chậc hai tiếng, sớm muộn gì cũng phải nói ra lời trong lòng.
Báo cho Tiêu Cảng xong, ngày mai Dung Hiểu Hiểu lại có lý do vắng mặt.
Vừa mới trở lại trước cửa sân, thím Trần vẫy vẫy tay với cô: "Áo bông của cháu đã làm xong rồi, có muốn mang về thử trước hay không, có chỗ nào không vừa người thím sửa cho cháu.”
"Được ạ." Dung Hiểu Hiểu thích mặc quần áo mới.
Cô chọn một mảnh vải hoa li ti, là màu sắc đẹp nhất của thời đại này.
Có lẽ trong vài thập kỷ tới sẽ có chút tục tĩu, nhưng bây giờ nếu cô mặc nó ra ngoài, nhất định là rất nổi bật.
Những bông hoa nhỏ, rất hợp thời trang ah.
Về đến nhà thay đổi, còn đi dạo hai vòng trước mặt Sửu Ngưu: "Đẹp không?"
Sửu Ngưu đặc biệt cổ vũ, liên tục gật đầu: "Đẹp, cô họ đặc biệt đẹp."
"Miệng thật ngọt." Dung Hiểu Hiểu tay bỏ vào trong túi, Sửu Ngưu vừa nhìn, lập tức giậm chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "Cô họ đừng cho cháu kẹo đường nữa, cháu còn rất nhiều.”
Cô họ cái gì cũng tốt, chỉ là vừa cao hứng lại thích nhét kẹo cho hắn.
Trong phòng hắn tích góp rất nhiều, ngay từ đầu không nỡ ăn, hiện giờ phát hiện ăn thế nào cũng không hết.
Sửu Ngưu bé nhỏ như thế nào cũng không nghĩ tới, mình còn có một ngày ăn không hết kẹo.
Dung Hiểu Hiểu nhìn kẹo vừa đưa ra.
Quên đi, chỉ có thể tự mình ăn.
Lột vỏ kẹo ra, nhét vào miệng: "Thật ngọt ngào nha."
Không chỉ mình ăn, thay quần áo ra cửa, thừa dịp cô hai không chú ý nhét cho bà ấy một viên.
Làm cho bà Dung không ăn cũng không được: "Con nhóc cháu, cho cô làm gì.”
Dung Hiểu Hiểu cười ha ha: "Cô hai, ngày mai mai cháu phải đi trấn một chuyến, buổi trưa không cần chờ cháu ăn cơm, cháu sẽ trở về có chút muộn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận