Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 210. Chương 210

"Cô, cô, cô…" Dương Ngân tức giận đến ngửa mặt.
Chuyện này kỳ thật hắn đã sớm biết.
Lúc ấy bị ép cưới Trần Hạ Mai, cũng rất không rõ vì sao mẹ già không đi náo loạn, cuối cùng bất đắc dĩ mới nói cho hắn biết chân tướng sự việc.
Lần này thực sự đã chọc hắn tức giận.
Hắn cưới một bà vợ mà trước kia còn lên giường với cậu nhỏ, loại chuyện này một người đàn ông làm sao có thể tiếp nhận được.
"Các người muốn chết sao." Trong sân có một bà thím lao ra, tức giận quát bọn họ: "Đây là chuyện có thể ồn ào sao, thật sự bị những người khác nghe được, người một nhà chúng ta còn có mặt mũi gì mà ở lại đại đội, nhanh chóng vào nhà cho tôi.”
Dương Ngân hít sâu vài hơi, nhìn bộ dạng bất chấp của Trần Hạ Mai, nhưng lại bất lực, chỉ có thể hung hăng vung tay vọt vào trong sân.
Trần Hạ Mai không từ bỏ ý định, tiếp tục trào phúng: "Không sống được thì sao, cùng lắm thì tôi nháo chuyện này lên trấn, náo loạn đến tỉnh thành, làm cho cả nhà cậu út của anh ta chia tay, làm vợ Dương Ngân không thành, tôi sẽ làm mợ cho anh ta."
Nói là nói như vậy, nhưng giọng lúc này đã không còn lớn như lúc trước.
Hiển nhiên trong lòng cô ta cũng có cố kỵ.
Nhưng cũng chính bởi vì cô ta dám ở bên ngoài náo loạn như vậy, ngược lại khiến cho đối phương bó tay vô sách.
Cát Quế nghe nói như vậy, tức giận đến trên mặt co rút.
Con dâu không làm được, còn muốn làm em dâu bà ta.
Nếu thật sự như vậy, sợ là bà ta không còn mặt mũi sống đến đời này nữa.
Xông lên nắm lấy tay Trần Hạ Mai, cắn răng hung tợn nói: "Được, tôi đáp ứng cô còn không được sao? Sau này chỉ cần Dương Ngân kiếm được công điểm, tôi làm chủ cho cô cầm hết.”
Lúc này Trần Hạ Mai mới hài lòng, trực tiếp hất tay bà ta trở lại trong sân.
Bộ dạng diễu võ dương oai kia, mẹ con Dương gia hận không thể lột da cô ta ăn thịt cô ta.
Cô ta náo loạn vì cái gì.
Đương nhiên không phải nháo vô ích, phải lấy được một chút đồ vật thực tế trong tay mới đúng.
Trần Hạ Mai liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Không thể tưởng được chuyện cậu út Dương Ngân hữu dụng như vậy, xem ra sau này thỉnh thoảng náo loạn một hồi, còn có thể từ trong tay bà già kia vớt ra không ít thứ tốt.
Cát Quế không lập tức trở về, mà nhìn trái nhìn phải.
Cũng may xung quanh nhà bà ta không có người, hiện tại lại là lúc đi làm, xung quanh nhìn không thấy tiếng của một ai.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi theo trở lại trong sân.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Trần Hạ Mai, bà ta lại cảm thấy đau đầu.
Bên này bà ta cho Hạ Mai cầm công điểm của Dương Ngân, vậy bà ta làm sao có thể nói với con trai và con dâu khác.
Không cần nghĩ cũng biết, sau này khẳng định còn có náo loạn.
Cửa sân nặng nề đóng lại, ba đứa nhỏ lúc này mới dám mạo hiểm đi ra.
Chiêu Đệ từ lúc nghe góc tường lần trước đó đã đặc biệt mờ mịt, hiện tại nghe xong trận thứ hai cả người đều hoảng hốt: "Thím kia tuổi đã lớn như vậy, vì sao còn muốn ngủ với cậu út?"
"Đúng vậy, năm tuổi mình đã cùng ba phân giường ngủ." Hổ Oa Tử cũng đặc biệt không hiểu.
Hai người gãi gãi đầu, đồng loạt nhìn Sửu Ngưu.
Sửu Ngưu cũng rất mờ mịt, nhưng trực giác hắn mách bảo không phải là chuyện tốt, nên nói: "Bọn họ đều không tốt, đừng học bọn họ, chúng ta đi nhặt củi là được, chúng ta vẫn nên về nhà đi.”
Luôn cảm thấy nếu tiếp tục đi như vậy, nói không chừng lại phải nghe góc tường trận thứ ba.
Nói lời tạm biệt với hai người bạn nhỏ, Sửu Ngưu trở về nhà.
Vừa về đến nhà, đã thấy bà nội và bà Trần ngồi ở tiền viện nói chuyện, trong tay cũng đang cuộn sợi len.
Thím Trần vẫy vẫy tay với hắn: "Nhìn xem, có thích màu sắc này không, cô họ cháu nhờ bà đan áo len cho cháu, chờ trời lạnh xuống là có thể đan xong.”
Ánh mắt Sửu Ngưu sáng lên: "Cô họ đã trở lại sao."
Lúc nói xong, còn nhìn xung quanh tìm người.
"Không đâu." Thím Trần cười: "Bất quá cũng sắp rồi, chắc chỉ tầm hai ngày nay thôi.”
Con ngươi phát sáng của Sửu Ngưu ảm đạm xuống.
Bà Dung dừng động tác trong tay, lo lắng nói: "Cũng không biết con bé đi đường có thuận lợi hay không.”
"Bà cứ yên tâm đi, cô nhóc này thông minh khẳng định không có việc gì." Thím Trần trấn an: "Mấy ngày trước không phải còn gọi điện thoại đến xã, đại đội trưởng đặc biệt chuyển đến tin tức bình an, hai chị em đều rất tốt.”
"Đúng đúng, cô họ khẳng định tốt." Sửu Ngưu liên tục gật đầu.
Hắn nhìn ra được bà nội đang lo lắng, nên tùy tiện tìm một đề tài: "Bà nội, cháu nói cho bà nội biết, hôm nay lúc đưa củi cháu gặp phải rất nhiều chuyện.”
"Ôi chao, một đứa trẻ như cháu có thể gặp chuyện gì." Thím Trần cười, nhưng cũng biết hắn muốn làm sống động bầu không khí, nên rất cổ vũ nói: "Cháu nói đi, gặp phải chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận