Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 276. Chương 276

Nếu nhà họ Liêu thực sự nghĩ như vậy thì càng khó cưới cô ta vào cửa nhà họ.
Cô ta không chỉ cần tránh liên lạc với đại đội Hồng Sơn mà còn phải phòng ngừa gia đình kia tìm đến. Cuộc sống mới sắp đến, không thể bị hủy hoại.
Nghĩ như vậy, Đổng Xuân trở về nhà mẹ, vừa đến nhà đã thấy phòng mình bị lục tung, cô tức giận la lớn: "Đổng Đại Thiết, anh dám lục tung phòng tôi!"
Cô ta tức giận hít thở sâu vài lần nhưng vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Lại như vậy, những người nhà vô tâm này, lại lục lọi tìm tiền cô ta đã giấu.
Phải rời đi ngay, nếu không rời đi cô ta sẽ chỉ chịu thiệt thòi khi ở lại đây.
Đổng Đại Thiết không hề cảm thấy có lỗi, không cho rằng mình lục đồ của cô ta có gì sai, tự tin phản kháng: "Cô nên nhớ rằng cô đang sống trong nhà tôi đấy! Tôi lục đồ trong nhà mình thì có vấn đề gì? Nếu cô không vui, cứ ra khỏi đây!"
Vợ anh ta xen vào: “Người có thể đi, nhưng đồ đạc phải để lại!"
"Cái gì!" Đổng Xuân hét lên: “Đồ đạc ở đây tôi mua hết bằng tiền của tôi, nếu tôi đi, tôi phải mang theo những thứ này."
“Mơ tưởng!” Chị dâu cả Đổng trực tiếp xông vào, một tay nắm lấy tóc của cô ta kéo ra ngoài: “Đồ không biết tốt xấu, trong tay mình cầm nhiều tiền mà không chịu chia cho nhà mẹ đẻ, vậy mà cái nhà này cũng dám ở, muốn ở thì đi ở chuồng gà, khi nào có tiền thì mới được quay trở lại.”
“Buông tay tôi! Con mụ chết tệt này, mau buông tay tôi ra!” Đổng Xuân la thét, tiếng kêu của cô ta thu hút được sự chú ý của không ít người trong nhà, nhưng không ai giúp cô ta, thay vào đó họ bắt đầu lục lọi cô, trực tiếp lấy mất mấy đồng tiền trong túi cô ta.
“Con đàn bà đê tiện này giấu tiền giỏi thật, nhiều tiền như vậy, không thể để cô ta mang hết đi lấy chồng được.”
Đổng Đại Thiết đá cô ta một cước, hung ác nói: “Tôi đã bỏ công sức lớn như vậy đưa cô về nhà hưởng phúc, cô là cái đồ vô ơn, sống ngày tốt lành mà không quan tâm đến chúng tôi.”
Đổng Xuân bị đá ngã xuống đất, nhìn họ với ánh mắt đầy thù hận.
Nếu đặt vào những gia đình khác, biết con gái mình sau khi mất chồng có thể lấy chồng ở thị trấn, lại còn là quan lớn trong xưởng, cả gia đình đều sẽ rất vui mừng, ngủ cũng sẽ mỉm cười.
Nhưng bọn họ lại không cảm thấy hạnh phúc, ngược lại còn thấy mình bị lỗ lớn.
Năm đó khi Đổng Xuân trở về từ nhà họ Dung, mọi người đều biết cô mang theo một số tiền không nhỏ, trong tưởng tượng của họ, người đã trở về nhà mẹ thì số tiền đó cũng tự nhiên thuộc về nhà mẹ đẻ.
Hai năm đầu, nhìn vào điều này, cả gia đình họ Đổng đối xử với Đổng Xuân rất lịch sự, đặc biệt nhiệt tình, nhưng thời gian trôi qua, Đổng Xuân chỉ đưa ra một ít tiền, dù là nói năng hòa nhã hay ép buộc trực tiếp, cô cũng không chịu tiêu nhiều tiền.
Chính từ thời điểm đó, ngày tháng của Đổng Xuân ở nhà mẹ trở nên khó khăn hơn.
Cũng chính vì lý do đó, Đổng Xuân rất muốn mình sớm được gả vào nhà họ Liêu, khi cô ta cầm tiền rời khỏi nhà họ Dung, cô ta thực sự cảm thấy may mắn vì còn có nhà mẹ đứng sau lưng, chỉ đến khi họ lộ ra bộ mặt thật, Đổng Xuân mới biết ngày tháng cô ta sống ở nhà họ Dung tốt đẹp như thế nào.
Cô ta đã quên hết mọi chuyện trước khi kết hôn. Trước đó, cô ta như một người hầu trong nhà mình, bị gia đình, từ ông bà đến bố mẹ coi thường vì là con gái. Cô ta chưa bao giờ có một ngày tốt lành trước khi lấy chồng.
Chỉ vào thời điểm đó, cô ta mới biết cuộc sống có thể nhẹ nhàng và đầy ắp hy vọng như vậy.
Đáng tiếc là chồng cô ta mất sớm, nếu không cô ta cũng không phải chịu cảnh ngộ như bây giờ.
"Cháu đang nói về Đổng Xuân phải không?!" Hai người thím Trần đi đến bên dưới tán cây, nghe những gì Dung Hiểu Hiểu nói, lại tức giận mắng một tiếng: "Con đàn bà độc ác đó dám xuất hiện trước mặt Sửu Ngưu? Đúng là trắng trợn!"
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: “Cháu tình cờ gặp, thành phố này nhỏ như vậy, sau này còn có thể gặp nhiều lần nữa. Cháu muốn tìm hiểu trước để tránh bị bất ngờ."
"Cháu nghĩ vậy cũng đúng." Thím Trần kéo Dung Hiểu Hiểu ngồi xuống, mở miệng nói: "Thím cũng không biết nên nói Đổng Xuân là thông minh hay ngốc nghếch, có người nhà mẹ đẻ rất tệ hại. Khi mới qua đây, cô ta mặc toàn quần áo rách, đeo theo mình là một chiếc chăn cũ kỹ, không hề ấm áp. Nhìn cô ta da vàng mặt gầy, người không biết còn tưởng cô ta là dân tị nạn từ đâu tới..."
Lời nói có hơi khó nghe, nhưng sự thật quả thực là như vậy.
Thím Trần nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dung Hiểu Hiểu thay đổi, liền hỏi: "Có phải cháu thắc mắc tại sao cô hai cháu lại chọn một cô con dâu như thế cho con trai mình không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận