Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 189. Chương 189

Sở dĩ bọn họ chạy đến rừng sâu săn dã thú, chính vì không muốn khiến người khác chú ý.
Hôm nay không biết nên nói là may mắn hay không may mắn.
Thật vất vả mới gặp được một đầu heo lớn, còn chưa kịp cao hứng đã bị hai người đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi.
“Anh nói một chút xem, chúng ta đã nửa năm không gặp phải loại heo rừng lớn như vậy, sao lại bị người khác đụng phải.”
Nghiêm Ba nói xong lại thở dài một tiếng.
Nếu là một ít động vật nhỏ tầm thường, bọn họ còn có thể giấu vào trong quần áo, nói không chừng còn có thể lừa gạt cho qua.
Con lợn rừng này còn nặng hơn hai người bọn họ cộng lại, muốn giấu cũng không có chỗ cất giấu.
"Không sao, bà ta nói thì nói, tôi không nhận là được." Giản Châu một chút cũng không lo lắng.
Cho dù bà nội Ma Tử không bị hắn hù dọa, người của đại đội cũng không nhất định có thể tin tưởng.
Cho dù tin tưởng hắn cắn chết không thừa nhận những người khác cũng không có cách nào làm gì hắn, hắn nói: "Sau khi xử lý con lợn rừng này, tôi muốn dừng lại một thời gian.”
"Làm sao mà phải dừng một thời gian." Nghiêm Ba có chút sốt ruột: "Động vậy hoang dã trên núi cho dù không nhiều lắm, nhưng chỉ cần bắt được một con chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, có tiền sao lại không kiếm?"
"Hiện tại không so được với trước kia, thế cục bên ngoài càng ngày càng không tốt, chúng ta không cần phải đem mạng mình ra đánh cuộc." Giản Châu cũng không muốn dừng lại.
Dính vào những vụ làm ăn này sẽ biết chất béo trong này lớn bao nhiêu.
Cũng khó trách vô số người mạo hiểm bị bắt cũng muốn tiếp tục làm.
Hai năm trước, trên trấn tuy rằng có người truy bắt nhưng cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Hiện tại lại khác, thế cục càng ngày càng không tốt, đối với bọn họ chỉ có hại không có lợi, một khi bị bắt được chính là kết cục ăn cơm tù.
Không cần phải chấp nhận rủi ro này vì lợi ích nhất thời.
Huống chi bọn họ còn có đường lui.
Từ năm mười sáu mười bảy tuổi cho đến bây giờ đã bảy tám năm, hắn vẫn lén lút cùng đồng bạn làm loại chuyện làm ăn không thể nhìn thấy ánh sáng này.
Ngay từ đầu đi vào trong núi sâu là có thể gặp được các loại đông vật hoang dã, đến bây giờ ngoại trừ một ít động vật nhỏ cố ý lưu lại ra gần như đã bị bọn họ móc sạch, trong khoảng thời gian này họ cũng tích góp được không ít tiền tài.
Giản Châu nói tiếp: "Cậu chuẩn bị tiền, qua một thời gian nữa tôi đi dạo trong thị trấn tạo quan hệ, xem có thể lấy được một hai công việc hay không.”
"Thật sự!" Ánh mắt Nghiêm Ba sáng lên, ngay cả bước chân cũng không đi nữa: "Chúng ta thật sự có thể vào nhà máy làm công nhân."
Giản Châu gật gật đầu, khóe miệng cũng hiện ra một tia tươi cười: "Có tiền sẽ dễ làm.”
"Thật tốt quá, thật sự quá tốt" Nghiêm Ba hận không thể nhảy dựng lên, tâm kích động không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt: "Nếu chúng ta có công việc, có phải cũng có thể tìm một người con dâu xinh đẹp sinh ra một đứa nhóc hay không?"
"Đương nhiên có thể." Giản Châu cười, anh ta có thể hiểu được sự kích động của Nghiêm Ba.
Đầu cơ thực sự rất có lợi nhuận, nếu may mắn một ngày có thể kiếm đủ tiền mà các xã viên phải kiếm trong một năm.
Nhưng nó cũng rất nguy hiểm.
Mỗi ngày đều run sợ, có một chút gió thổi cỏ lay sẽ làm cho bọn họ không cách nào sống yên ổn, mỗi đêm đều không cách nào bình yên đi vào giấc ngủ.
Điều này cũng coi như xong.
Ở trước mặt người ngoài bọn họ không thể nói mình tích góp được bao nhiêu tiền, cũng không thể nói mình đang đầu cơ, bằng không người khác cáo trạng một cái bọn họ sẽ trốn không thoát.
Vì vậy, trong mắt người ngoài bọn họ chính là mấy tên côn đồ không có công ăn việc làm.
Hắn còn tốt, đối với hôn nhân không có kỳ vọng gì, cũng không nghĩ tới cái gì vợ con đuề huề trên giường lò, càng không muốn người nhà lấy hắn làm kiêu ngạo.
Nhưng Nghiêm Ba thì khác.
Hắn muốn ba mẹ lấy hắn làm kiêu ngạo, muốn cưới một người vợ xinh đẹp sinh thêm mấy đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện.
Nhưng bây giờ cho dù trong tay bọn họ có tiền, đối với người ngoài mà nói, bọn họ cũng không phải là một đối tượng đáng để cho người nhà kiêu ngạo, cũng không phải mà người mà các nữ đồng chí đáng giá phó thác.
Vì vậy, cho đến bây giờ cả hai đều là những người độc thân.
Nhưng nếu tìm thấy một công việc bát cơm sắt, mọi chuyện sẽ khác.
Từ đại đội nhảy lên trấn làm công nhân, đó chính là biến hóa nghiêng trời lệch đất. Giản Châu nghĩ, đến lúc đó nếu Nghiêm Ba có ý nghĩ xem mắt, vậy bà mối tuyệt đối sẽ san bằng cánh cửa nhà bọn họ.
"Vậy anh phải làm sao bây giờ" Nghiêm Ba cao hứng sau đó lại có chút lo lắng.
Anh ta và Giản Châu quen biết nhau nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận