Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 360. Chương 360

Im lặng vài giây, vẫn chẳng có phản ứng.
Liêu Ba càng cảm thấy không đúng, nghĩ kỹ thì mình cũng không làm mất lòng ai ở đội sản xuất mà?
Anh ta hỏi người còn lại: "Vậy đồng chí này là...?"
Xưởng trưởng nói: "Đồng chí này là kỹ thuật viên đặc cách của nhà máy rèn, Dung Hiểu Hiểu.”
Xưởng trưởng nhìn Liêu Ba: “Đồng chí Dung không phải đến để bàn hợp tác với nhà máy, mà là đến tìm riêng anh."
"Tìm tôi sao?"
Liêu Ba ngay lập tức mừng rỡ, đến nỗi không che giấu được.
Anh ta tìm mọi mối quan hệ, trong quá trình cũng bỏ ra không ít tiền, chỉ vì muốn mở đường vào nhà máy rèn làm công việc quản lý kỹ thuật.
Anh ta không biết các kỹ thuật, nhưng lại tham lam với mức lương cao mà công nhân kỹ thuật nhận được.
Vì không thể làm công nhân kỹ thuật, nhưng vị trí quản lý vẫn được.
Liên tục móc nối quan hệ vài tháng, gần đây người liên lạc cho anh ta tin tức, nói chuẩn bị đủ 700-900 đồng, khi nào tiền về là chuyển vào nhà máy ngay.
Quả thật rất đắt, nhưng cũng rất đáng, một khi chuyển nhà máy lương anh ta sẽ tăng gấp đôi chưa kể phúc lợi đãi ngộ cũng sẽ tốt theo.
Huống hồ anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ tiền của mình, dù có ý định bỏ tiền cũng không có để bỏ.
Mà định để Đổng Xuân lấy tiền vá lấp khoản này.
Không ngờ người liên lạc hữu dụng đến thế, trực tiếp cử kỹ thuật viên đặc cách của nhà máy rèn tới tìm mình.
Có vẻ khi về anh ta phải dỗ dành Đổng Xuân hơn nữa, bảo cô ta sớm lấy ra số tiền đó.
"Đồng chí Dung xin chào!”
Liêu Ba càng nhiệt tình: “Không ngờ đồng chí Dung trẻ tuổi như vậy mà đã là công nhân đặc cách của nhà máy rèn, thật sự trẻ tuổi tài cao, so với đồng chí tôi thực sự quá kém."
Ban đầu anh ta chỉ muốn nói vài lời hay ho.
Nhưng vừa nói ra đã thấy không ổn, nếu sắp sửa làm việc dưới tay cô ấy thì sao có thể nói mình quá kém được?
Chưa dứt lời, anh ta vội vàng gượng gạo khen mình: "Tuy đầu óc không thông minh bằng đồng chí, nhưng tay chân của tôi vẫn khá, siêng năng có thể bù đắp thiếu sót mà."
Dung Hiểu Hiểu mỉm cười.
Nụ cười đó khiến Liêu Ba cảm thấy việc này đã ổn, trong lòng nhẹ nhõm, lo lắng ban đầu cũng tan biến hết.
"Đồng chí Liêu Ba, lý do chính tôi đến nhà máy hôm nay, thực sự là để tìm anh."
Liêu Ba nghe vậy, cười toe toét: "Không biết đồng chí Dung tìm tôi có việc gì? Có kế hoạch gì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức."
Dù đối phương trẻ tuổi, nhưng anh ta cũng tìm hiểu trước về nhà máy rèn, nghe nói có một kỹ thuật viên đặc cách rất giỏi.
Ban đầu anh ta không hiểu ý nghĩa của từ "đặc cách", sau đó mới có người giải thích mới biết thật sự giỏi.
Liêu Ba không rõ đồng chí Dung có phải là kỹ thuật viên đặc cách mà anh ta nghe nói hay không.
Nhưng vì có từ "đặc cách" và được xưởng trưởng tiếp đón trực tiếp, chắc chắn cũng không đơn giản.
Được người như vậy tiến cử vào nhà máy, cho dù phải 700 đồng hay 1000 đồng anh ta cũng cảm thấy đáng.
Đối phương chưa lên tiếng, anh ta đã chuẩn bị sẵn lý lẽ.
Một khi bên kia mời, anh nhất định sẽ không do dự nói "Tôi đồng ý"!
Dung Hiểu Hiểu mím môi cười càng sâu: "Vậy thì tốt, trước đó tôi còn lo đồng chí Liêu không muốn. Đồng chí Liêu vừa cưới vợ mới vài hôm trước đó là chị dâu cũ của tôi, cô ta mang theo một số thứ không thuộc về mình khi rời đi…”
“Nhưng cô ta cố chiếm giữ không chịu trả lại, vậy nên tôi chỉ có thể tìm anh, người thân trong gia đình cô ta."
"Đơn giản thôi, tôi đồng..."
Liêu Ba vội vàng đáp lại, nhưng lại ngậm miệng vào phút quyết định, niềm vui và kỳ vọng trong lòng nháy mắt tan biến.
"Cướp giật cái gì? Cô nhầm rồi sao?!"
Dĩ nhiên không trả lại, đó là gần 1000 đồng mà!
Số tiền lớn như vậy, anh ta phải dành dụm mười mấy hai mươi năm, cho dù biết số tiền đó không hoàn toàn thuộc về Đổng Xuân, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không muốn cô ta trả lại.
Chỉ có kẻ ngốc mới trả lại!
Dung Hiểu Hiểu thu hồi nụ cười: "Vậy à, vì đồng chí Liêu không muốn, vậy tôi chỉ đành dùng cách khác, không biết chuyện này báo cáo với công xã, liệu người chiếm đoạt trợ cấp của gia đình liệt sĩ có bị giam lại hay không, và liệu người nhà kia có bị liên lụy?"
Lấy lại phần tiền thuộc về mình thực sự rất đơn giản.
Anh ta không muốn chủ động giao ra cũng được.
Nếu bị tố cáo chiếm đoạt thì lại là chuyện khác.
Hơn nữa, trước khi đến cô đã nghe chuyện từ cô hai, nếu truy cứu thực sự thì Đổng Xuân khó mà thoát.
"Nói bậy, tôi có liên quan gì?!"
Liêu Ba lập tức tách mình ra, anh ta không muốn đưa tiền, cũng không muốn gánh tội: “Lúc đó tôi chưa quen biết Đổng Xuân, sao có thể liên quan đến tôi?"
Dung Hiểu Hiểu chỉ cười nhẹ: "Có bị liên quan hay không không phải anh quyết định được đâu, nếu anh cho rằng việc này không liên quan gì đến anh thì thay vì nói chuyện ở đây, chúng ta hãy cùng đến ủy ban xã hay công an giải thích rõ nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận