Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 708. Chương 708

Trong khoảng thời gian đó, họ phải đến một địa điểm bí mật.
Kể cả người thân cũng không biết họ ở đâu, cả năm không thể liên lạc hay điện thoại.
Nghĩa là thời gian đó hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Ngoại trừ trường hợp đặc biệt, tuyệt đối không được có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài.
Một thời gian ngắn còn đỡ.
Nhưng lâu dài thì thực sự không chịu nổi.
Dung Hiểu Hiểu nhớ kiếp trước từng đọc một số tin tức tương tự về những nhà khoa học nghiên cứu đã hy sinh tất cả.
Cô thực sự rất khâm phục họ.
Họ đã hy sinh quá nhiều, nhưng phần lớn thành tựu cuối cùng không được loan truyền rộng rãi, rất có thể chỉ lộ một chút tên tuổi của họ trong một số sự kiện, lướt qua trên ti vi hoặc sách báo, người xem còn không nhớ hết tên họ.
Lúc đó cô không khỏi tự hỏi, nếu là mình, liệu có thể hy sinh được như họ không?
Tuy nhiên, Dung Hiểu Hiểu đã không tự trả lời câu hỏi đó.
Cô cười tự giễu.
Không cần nghĩ vấn đề này, vì cô hoàn toàn không có cơ hội, muốn trở thành một trong số họ, đó tuyệt đối không phải việc đơn giản, ít nhất không phải ai cũng làm được.
Nhưng cô không ngờ
Trong đời này, cơ hội ấy lại đến trước mặt cô
Dĩ nhiên cô rất háo hức.
Nhưng Dung Hiểu Hiểu vẫn do dự.
Điểm cô do dự không phải việc phải đi công tác dài hạn.
Ba và sư phụ Vương do dự là vì tuổi tác, nếu phải đi công tác vài năm hoặc hàng chục năm, thời gian ở bên gia đình sẽ cực kỳ ít ỏi.
Không phải ai cũng có thể hy sinh gia đình.
Nhưng Dung Hiểu Hiểu thì khác.
Cô còn trẻ, đặc biệt là hiện tại cô đang là thanh niên trí thức, cho dù không phải vì việc này thì cô cũng sẽ ở xa nhà trong thời gian dài.
Vì đã ở xa, nên việc ở đâu cũng không có nhiều khác biệt.
Nhưng điều cô do dự là:
Cô có thể đóng góp gì cho đất nước?
Tuy với thân phận tốt nghiệp trung học nhưng tiếc là cô không có ký ức của thân thể cũ, kiếp trước cô cũng chỉ tập trung kiếm tiền sinh sống, không nói đến kém cỏi mà kết quả học tập cũng không tốt lành gì.
Những kiến thức trong sách vở đã quên sạch rồi.
Thực sự nếu cô tham gia, chắc chắn sẽ không có liên quan gì tới hoạt động nghiên cứu, nghe được họ nói gì cô cũng không chắc hiểu hết.
Rất có thể cô chỉ làm một số công việc kỹ thuật cơ khí.
Về mặt kỹ thuật, chắc chắn những người được chọn cũng không thua kém gì cô, sự tham gia của cô sẽ không kéo những người khác tiến bộ hơn.
Vai trò của cô cũng chỉ đơn thuần hoàn thành những việc được giao mà thôi.
Cảm giác thất bại và vô dụng lẩn quẩn...
Đó không phải cuộc sống cô mong muốn.
Cô không thể trở thành một trong những nhà nghiên cứu khoa học vô tư cống hiến đó.
Nhưng cô cũng không cảm thấy mình thất bại.
Dung Hiểu Hiểu vươn tay đẩy hợp đồng trước mặt ra xa hơn, cô mỉm cười: "Trước kia tôi từng hoạch định cho cuộc đời mình, trong kế hoạch đó tôi sẽ không phải là một nhân vật nổi tiếng, nhưng tôi sẵn sàng chia sẻ toàn bộ kiến thức của mình.”
“Điều này có thể không thay đổi nhiều cuộc sống của cá nhân tôi, nhưng sẽ có thể thay đổi cuộc đời của họ."
Trước đây cô đã từng nghĩ về tương lai của mình.
Trước khi cải cách mở cửa, cô nghĩ mình sẽ ở lại đội Hồng Sơn lâu dài.
Cho dù kiếm được cuộc sống sung túc, cô vẫn sẽ không ngừng dạy học.
Sau năm 2000, kỹ thuật viên là một nghề rất phổ biến.
Muốn học chỉ cần bỏ tiền ra trường.
Nhưng ở thời điểm này thì khác.
Đó không còn là thứ có thể kiếm được dễ dàng, đại đa số mọi người không tìm được chỗ học, cuối cùng chỉ biết từ bỏ.
Lòng nhiệt thành của họ không chỉ đến từ đam mê công việc, mà còn vì nó có thể thay đổi cuộc sống của họ.
Con người, khi gặp khó khăn nhất nếu được trao một công việc ổn định thì quả thực như được cứu vớt trong tuyệt vọng.
Giống như La Đông vậy.
Một người sinh ra trong đội sản xuất.
Cho dù bản thân giỏi giang cũng chỉ kiếm được công việc tạm thời mà thôi, trong hoàn cảnh thiếu mọi mối quan hệ và kỹ năng, anh ta cũng chỉ là công nhân tạm thời, không thể thay đổi được gì cả.
Không khoe khoang gì, nhưng chính vì cô mà cuộc sống của anh ta đã thay đổi.
Từ công nhân tạm thời nhảy vọt thành kỹ thuật viên, điều đó không hề đơn giản.
Và ở đại đội Hồng Sơn cũng như vùng lân cận, vẫn còn rất nhiều người đang chờ cơ hội đổi đời như vậy.
Dung Hiểu Hiểu không phải là một vị Bồ Tát, không thể cứu giúp tất cả mọi người, cũng không phải ai cũng xứng đáng nhận sự giúp đỡ.
Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ.
So với việc tham gia vòng trong mà không có nhiều đóng góp, cô cảm thấy việc ở lại đại đội Hồng Sơn cũng là một dạng cống hiến.
Mà thêm nữa...
Cô nở nụ cười: “Tôi không dám chắc về sau quyết định có thay đổi hay không, nhưng nếu tôi thực sự hối tiếc lựa chọn lần này, tôi sẽ cố gắng hơn nữa để có được cơ hội thứ hai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận