Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 142. Chương 142

Chẳng qua muốn làm tốt quan hệ, thật đúng là không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Hiện tại nhìn thấy thanh niên tri thức Tiêu được một đám mẹ chồng nàng dâu chiếu cố, trong lòng ít nhiều cũng có một chút hâm mộ.
Đoàn người đi ra khỏi đại đội Hồng Sơn, trên đường lại gặp không ít người.
Dung Hiểu Hiểu và Sửu Ngưu ở trong đó.
Sửu Ngưu được dắt theo có vẻ đặc biệt hưng phấn, đây là lần đầu tiên nó đi xem phim.
Trước kia cũng không phải không có đại đội xung quanh chiếu phim.
Nhưng không ai nguyện ý dẫn hắn đi, hắn cũng không muốn để bà nội ở nhà một mình.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cô họ sẽ dắt nó đi xem phim, còn mời thím Trần đến nhà trò chuyện cùng bà nội.
“Hổ Oa Tử nói với cháu phim điện ảnh rất đẹp, những người đó xuất hiện trên một tờ giấy trắng, còn có thể đánh giặc bốc cháy.”
Sửu Ngưu đặc biệt phấn khích, cái miệng nhỏ bé không dừng được.
Hắn nói rất nhiều, đều là từ trong miệng những người khác nghe được, cho tới bây giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy qua.
Căn bản không hiểu vì sao người sống lại xuất hiện trên một tờ giấy trắng khổng lồ, cũng hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh tượng cụ thể.
Nhưng không sao đâu.
Hắn sẽ biết ngay thôi.
Bởi vì, cô họ của hắn sẽ đưa hắn đến chỗ chiếu phim
Người của đại đội Hồng Sơn đến quá sớm, mặc dù xung quanh đã tụ tập không ít người, nhưng bộ phim còn chưa phát sóng, người chiếu phim bắt đầu sửa sang lại máy móc, cũng không biết còn phải chờ bao lâu.
Bất quá, đến sớm có thể ở vị trí tốt, bằng không chen chúc thật xa cũng không nhìn thấy.
Chị Phương chào hỏi: "Nào nào, chúng ta đứng ở đây.”
"Bà nội Thạch Lưu, bà kéo đứa nhỏ lại đây đi."
“Ai da, thằng nhóc con nào dẫm chân tôi.”
"Thanh niên tri thức Dung, thanh niên tri thức Tiêu, hai người đến bên này, bên này có vị trí."
Dung Hiểu Hiểu dắt Sửu Ngưu đi về phía trước, vị trí này không tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là quá kém.
Ngẫm lại cũng biết, vị trí tốt khẳng định đều do đại đội La Trang tự mình chiếm.
Đến vị trí, Tiêu Cảng liền lấy túi xuống mở ra: "À, mọi người cầm đi.”
Muốn nói hào phóng, cả đại đội thật đúng là không ai hào phóng như hắn.
Thật đúng là mặc cho người ta cầm.
Vô số tay duỗi tới, một người nắm lấy một cái.
Nhưng cũng chỉ là một chút.
Chờ phân chia xong, trong túi Tiêu Cảng chỉ nhẹ đi một cân trọng lượng, hắn rất khó hiểu: "Mọi người không cần nữa sao."
Mã bà bà vẻ mặt buồn cười, ánh mắt nhìn Tiêu Cảng giống như nhìn cháu chắt của mình: "Đứa nhỏ này, cháu chính là quá thành thật, mọi người lấy một chút là đủ rồi, cũng không thể lấy một nắm lớn đi."
Nói xong, móc túi ra, lấy ra mười hạt đậu tằm: "Nào, cho cháu ăn.”
Cũng không phải các bà không chiếm tiện nghi.
Nếu như không phải bởi vì muốn chiếm tiện nghi, làm sao có thể cùng thanh niên tri thức Tiêu chơi thành một nhóm, dù sao các bà ngay từ đầu đã là vì hạt đậu phộng của thanh niên tri thức Tiêu mà đến.
Chỉ là các bà không nghĩ tới.
Có một ngày như vậy, chiếm tiện nghi đến nỗi bắt đầu ngượng ngùng.
Ngày nào cũng ăn của người ta, da mặt không dày được.
"Thanh niên tri thức Tiêu, ăn bỏng gạo nhà tôi, cậu nếm thử hương vị."
"Nào nào, nơi này của tôi có đậu phộng mới nấu xong, thử hương vị khác xem nào."
Tiêu Cảng có chút sửng sốt.
Trước kia đều là hắn nhét đồ cho người khác, lần này đổi lại người khác nhét đồ cho hắn
Cảm giác thật đúng là không giống nhau, có chút ấm áp, còn có chút cay mũi.
Tuy nhiên…
Nhìn hạt dưa đậu phộng còn lại năm cân, Tiêu Cảng có chút khóc không ra nước mắt, cũng không thể gánh một túi lớn như vậy xem phim.
Xem phim xong rồi khiêng trở lại.
Nghĩ đã thấy mệt mỏi quá.
Dung Hiểu Hiểu nhìn, hỏi: "Không muốn mang về."
Tiêu Cảng liều mạng lắc đầu: "Cô muốn ăn sao? Ăn bao nhiêu cũng được."
Dù sao hắn cũng không muốn ăn, trước kia ăn là bởi vì không có cái gì khác để ăn, hiện tại hắn có mấy món khác mọi người cho nhét vào miệng, trong nháy mắt đã không thích hạt dưa đậu phộng nữa.
Dung Hiểu Hiểu không trả lời hắn, mà hơi khom lưng, ở bên tai Sửu Ngưu nhỏ giọng nói vài câu.
Sửu Ngưu vốn đang chờ đợi xem phim nghe thấy ánh mắt bắt đầu tỏa sáng: "Được không?"
Dung Hiểu Hiểu gật đầu.
Sửu Ngưu lập tức xoay người lại, kéo tay Tiêu Cảng bỏ chạy, còn sốt ruột thúc giục "Chú Tiêu, mau mau, chúng ta phải đuổi kịp trước khi chiếu phim mà bán hết.”
Tiêu Cảng bị kéo ra khỏi đám đông vẻ mặt ngơ ngác, đây là muốn làm gì vậy.
Dung Hiểu Hiểu nhìn hai người rời đi, trong lòng một chút cũng không lo lắng.
Tiêu Cảng ngốc bạch ngọt, Sửu Ngưu lại khác.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi có thể bán củi trong đại đội, còn có thể cùng Tiêu Cảng đàm phán điều kiện cắt cỏ heo, thậm chí chia làm ba cấp bậc tùy ý lựa chọn.
Mới tý tuổi đã có hai đồng bọn hợp tác, phân chia công việc rõ ràng, tiền cũng chia đều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận