Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 203. Chương 203

Có lẽ bởi vì nhìn thấy người quen, Ngô Bình Tuệ cũng không khẩn trương như trong tưởng tượng, ngược lại càng nói càng thuận, Nghiêm Ba sợ cũng là nể tình, cho dù chỉ mua ba mươi bình, hắn làm chủ cũng cho một cái giá nhập hàng cực thấp, càng không ngại phiền mà giải thích.
Dung Hiểu Hiểu thấy không có chuyện của mình, lên tiếng kêu nói mình muốn rời khỏi xưởng chai thủy tinh.
Đầu tiên là đi dạo quanh mấy vòng, sau đó lại tìm một góc không người để lấy hơn phân nửa túi vải ra.
Ngô Bình Tuệ bên này cũng tiến triển đặc biệt thuận lợi.
Sau khi lấy được bình không chút tỳ vết lập tức rời khỏi xưởng chai thủy tinh, Nghiêm Ba cũng bịa ra lý do để rời đi, trực tiếp móc hai điếu thuốc cho chú canh gác, sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà máy đi về phía khu dân cư xung quanh.
Quen thuộc đi tới, vừa vào sân đã thấy đại ca nằm trên ghế đu, trên mặt phủ một quyển sách, muốn thích ý bao nhiêu có bấy nhiêu thích ý.
Có lẽ nghe được tiếng vang, Giản Châu đang ngủ trong nháy mắt bừng tỉnh: "Ai?"
"Anh, là em." Nghiêm Ba biết anh Giản nhạy bén, cũng nhờ hắn nhạy bén, mấy năm nay hai người có kinh vô hiểm vượt qua nhiều lần nguy cơ.
Nhưng sau này không cần nữa.
Dựa vào sự kết nối của anh Giản, hắn bỏ tiền ra mua vị trí công nhân chính thức của xưởng sản xuất chai thủy tinh.
Mặc dù chỉ là một nhà máy nhỏ với hơn một trăm người, nhưng vẫn là một bát cơm sắt.
Tiền lương mỗi tháng không cao, tiền mấy năm kiếm được cũng không nhiều như hắn và anh Giản kiếm được trong một tháng.
Nhưng khi hắn nói tin tức tốt này cho gia đình, nhìn cha mẹ vô cùng vui mừng cùng tự hào, bà con đại đội cũng hâm mộ cùng khen ngợi, hắn lại cảm thấy công việc này rất tốt.
Trước đây, ai nhắc đến tên hắn mà không phải là lắc đầu thở dài
Ban đầu là tên ăn không ngồi rồi, côn đồ, quay đầu biến thành người có tiền đồ, có năng lực.
Hơn nữa còn không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng, hơi chút có gió thổi cỏ lay đã sợ muốn chết.
"Sao tên nhóc cậu lại trở về" Con ngươi Giản Châu khẽ nhíu: "Mới làm được hai ngày đã muốn về sớm rồi."
"Không có việc gì, trong nhà máy cũng không có chuyện gì, ai không phải đang ngồi tán phét, tôi rời đi một hồi cũng không ai nói." Nghiêm Ba không thèm để ý nói.
Giản Châu không tiếp tục nói gì.
Tên nhóc này thông minh, nhất định là đã thăm dò rõ tình huống trong nhà máy, bằng không cũng sẽ không làm bậy.
Dù sao công việc này cho dù có quan hệ, cũng phải tốn mấy trăm.
Lắc lư cuốn sách trong tay, hắn hỏi: "Nhà máy chai thủy tinh thế nào?"
"Tôi cảm thấy rất tốt, đặc biệt nhàn rỗi." Nghiêm Ba cảm thấy như vậy rất thích hợp với cậu ta, rảnh rỗi không cần làm việc, mỗi ngày ở trong văn phòng cùng người ta khoe khoang cãi nhau: "Chuyện này không quan trọng, anh đoán xem hôm nay tôi gặp ai ở trong xưởng."
Giản Châu ngáp một cái, không có hứng thú đoán.
Nghiêm Ba cũng không định để hắn đoán, trực tiếp nói: "Tôi đụng phải thanh niên tri thức Ngô, lần này muốn số hàng không nhiều lắm, nhưng tôi nghe ý cô ấy, về sau chắc sẽ hợp tác lâu dài.”
Mi tâm Giản Châu hơi giật giật.
"Tôi đặc biệt hỏi chú gác cổng, cô ấy cầm thư giới thiệu của đại đội, lấy danh nghĩa đại đội mua chai thủy tinh, anh nói xem cô ấy định làm cái gì" Nghiêm Ba đặc biệt tò mò.
Bằng không cũng sẽ không lén lút chạy ra ngoài.
Giản Châu cũng không phải thầy bói, làm sao biết được.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đầu tiên duỗi thắt lưng một cái, sau đó đi ra ngoài cửa.
Nghiêm Ba hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Mấy ngày không về nhà, cũng nên trở về xem một chút." Giản Châu cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi cái nhà vụng trộm cho thuê này.
Xe bò đến xe bò trở về.
Lần này Dung Hiểu Hiểu tựa vào bên cạnh túi vải, thoải mái trực tiếp ngủ thiếp đi.
Chờ lúc tỉnh lại, xe bò đã dừng trước cửa nhà đại đội trưởng, ngoài cửa đã có mấy người chờ, hiển nhiên là nhận được tin tức nên sớm chờ ở chỗ này.
Dung Hiểu Hiểu xách đồ vào, rồi bảo chị Tần giúp đỡ lấy hàng cho những người khác.
Về phần tiền cũng không trực tiếp qua tay cô, mà là do kế toán đại đội thu tiền, số tiền này qua tay đại đội, cuối cùng vẫn sẽ đến tay chị gái.
Từ đầu đến cuối, Ngô Bình Tuệ cũng không hỏi vải vóc đến như thế nào.
Ngắn ngủi mấy ngày như vậy, cô ấy xem như hiểu được em gái đặc biệt có chủ ý, cũng đặc biệt giỏi tính toán.
Trước kia thường xuyên nghe mẹ phàn nàn, nói sinh bốn đứa con không ai thông minh nhanh nhẹn giống bà ấy, hiện tại cô ấy cảm thấy, suy nghĩ của mẹ sai lầm rồi.
Trong bốn đứa con, cuối cùng cũng có một người giống bà ấy.
Buổi tối, nghe được tin em gái muốn rời đi, Ngô Bình Tuệ cũng không lưu người, mà không ở trong phòng nữa, muốn chuẩn bị cho cô vài thứ mang về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận