Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 102. Chương 102

Chương 102
Vội vàng xông tới mở cửa, thấy vẻ mặt Hổ Oa Tử giống như thường ngày, trong lòng thoáng nhẹ nhõm hơn một chút.
"Tại sao cậu lại tới đây?"
Hổ Oa Tử không vào cửa, trực tiếp móc một nắm gạo nhét vào trong tay hắn: "Mời cậu ăn."
Sửu Ngưu mời nó ăn đường, nó mời Sửu Ngưu ăn bỏng gạo.
Sửu Ngưu mở to mắt: "Oa, cậu lấy đâu ra bỏng gạo vậy."
Bỏng gạo là đồ ăn vặt tinh quý, đại đội không có mấy đứa nhỏ được ăn qua.
Hổ Oa Tử không giấu diếm: "Vừa rồi có một chị gái bảo mình đến nhà bà Chu truyền lời, rồi nhét cho mình hai nắm bỏng gạo.”
Sửu Ngưu nghe được thì hâm mộ: "Mình cũng muốn đi truyền lời."
Hổ Oa Tử đặc biệt trượng nghĩa: "Lần sau chúng ta cùng nhau đi.”
Dung Hiểu Hiểu bưng bát tới, trực tiếp cầm hai củ khoai lang luộc nhét vào trong túi của hắn: "Ai bảo em truyền lời mà hào phóng như vậy?"
"Cô họ mới hào phóng nhất!" Hổ Oa Tử cười đến mức mắt đã híp lại thành khe hở.
Cô họ của Sửu Ngưu mới là người hào phóng nhất, lúc trước nhét cho hắn rất nhiều đồ ăn, hiện tại lại nhét thêm hai củ khoai lang.
Khoai lang ngọt ngào, cả nó và bố đều thích.
"Còn cười ngây ngô, cô họ hỏi cậu đấy." Sửu Ngưu một chút cũng không ghen tị, còn dùng sức nhét khoai lang vào trong túi Hổ Oa Tử, sợ rớt ra.
Trước kia không được ăn cơm, Hổ Oa Tử sẽ chia cho nó một miếng bánh.
Một miếng bánh ba người ăn, một người cắn một miếng.
"Là thanh niên tri thức Bạch nha." Hổ Oa Tử nhỏ giọng nói: "Cô ấy che mặt, nhưng cháu vừa nhìn đã nhận ra, cô ấy nói cháu truyền lời cho bà Chu, nói nhìn thấy nhân viên ghi điểm đi đến nhà góa phụ.”
Sửu Ngưu nghiêng đầu: "Anh ta đến nhà góa phụ để làm gì?"
Hổ Oa Tử cũng nghiêng đầu theo: "Các thím nói, người ghi điểm muốn lăn với góa phụ"
"Suỵt" Dung Hiểu Hiểu che miệng cậu nhóc lại: "Các thím nói lung tung, đừng nghe bọn họ nói bậy, các cháu vào phòng ăn đi, ăn xong nhớ thu dọn bát đũa.”
"Được ạ."
"Bà nội Dung, bà ăn bỏng gạo không ạ?" Hổ Oa Tử vọt vào, lập tức vọt vào trong ngực bà Dung, hiển nhiên quan hệ của bọn họ rất tốt.
"Không ăn, hai đứa giữ lại ăn." Bà Dung vỗ vỗ đầu hắn: "Ôi, ai cắt tóc cho cháu vậy?"
“Là baba, ba thật chán ghét, cắt hỏng cho cháu rồi.”
Bên kia đang nói chuyện, Dung Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay với chị hai: "Dẫn chị đi xem náo nhiệt.”
Nữ chủ tự mình ra tay, nhất định là rất náo nhiệt.
Phải xem.
"Nhanh lên một chút, nếu không đi sẽ không bắt được người." Bà Chu thúc giục, phía sau là hai đứa con trai và một con dâu: "La Bảo Quân kia trơn trượt như cá trích, các con đợi lát nữa nhất định phải đè La Bảo Quân lại, còn có con, con ngăn cản quả phụ Trần, đừng để cô ta vướng bận.”
Con trai lớn của bà Chu có chút không nói nên lời: "Mẹ, có cần thiết không?"
Con dâu cũng âm thầm trợn trắng mắt, ở nhà ăn cơm không tốt sao, làm gì phải đi ra ngoài chịu tội này.
Con trai út La Kiến Dân lại vui vẻ nói: "Ai bảo hắn ngày thường bắt nạt mẹ, nên thừa dịp này giáo huấn hắn thật tốt.”
Rõ ràng tầm tuổi nhau, nhưng tên kia lớn hơn hai đời, ngày thường không ít lần ỷ vào bối phận đè người.
Hiện tại có cơ hội, nhất định phải âm thầm bổ sung hai cước trút giận.
Một nhà bốn người chạy về phía đầu kia, trong lúc đó luôn gặp phải người.
Có người tò mò hỏi một chút, có vài người không cần hỏi đã biết là đi làm đại sự gì, phàm là người có thời gian đều nguyện ý đuổi theo xem náo nhiệt.
Chờ bà Chu đến nhà quả phụ Trần, phía sau mông đã đi theo vài người.
Nếu đổi lại là người khác, đến trước cửa nhà quả phụ Trần, cũng không dám trực tiếp vọt vào.
Nhưng ai bảo người này là bà Chu không chút nào nói lý lẽ, cũng không gọi cửa, trực tiếp duỗi chân đạp một cái, bà ta hiện tại ước gì người bên trong đã nằm trên giường.
Dám nói khi còn trẻ, bà ta thích lăn cánh đồng ngô, bà ta sẽ để cho mọi người trong đại đội tận mắt nhìn thấy La Bảo Quân thích lăn giường của góa phụ
Xem ai xấu hổ hơn.
Hùng hổ mang theo người xông vào trong phòng, vừa đẩy cửa ra, mọi người lập tức kinh ngạc hô lên.
“Ôi chao trên giường thật sự có hai người.”
"Mau mau, mau bắt người đàn ông này, ngàn vạn lần đừng để hắn chạy."
Bà Chu kêu nhanh một cái, xông lên bắt lấy người đàn ông trên giường, người nọ còn dùng sức đạp bà ta một cước, làm bà ta đau đến mức kêu gào nhưng nhất quyết không buông ra.
“La Bảo Quân, tôi bắt được cậu rồi, người này, sao lại là Dương Ngân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận