Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 389. Chương 389

Bí thư chi bộ nghe mà gật đầu liên tục.
Mặc dù bản thân không hiểu hết, nhưng nhóm thanh niên này thực sự đã cân nhắc rất nhiều điều, tuyệt đối không phải làm cho vui mà thực sự coi đây như việc nghiêm túc.
Nói vài câu, Cao Liêu lại bắt đầu giới thiệu món đồ thứ hai lấy ra từ lò: "Đây là cốc nước loại vừa, nhìn bằng mắt không thấy có lỗi nào, màu sắc rất đẹp, sờ lên trơn tru..."
Món này tiếp món khác được giới thiệu với người dân đại đội Hồng Sơn.
Có cả hàng lỗi lẫn hàng hoàn hảo.
Mặc dù hàng lỗi nhiều hơn, nhưng đây là lần đầu tiên họ nung, kết quả như vậy đã rất tốt rồi.
Mọi người say sưa nghe giới thiệu.
Cuối cùng, đại đội trưởng La hô lớn: "Mọi người có hai ngày để cân nhắc, hai ngày nữa vào lúc 3 giờ chiều tập trung ở sân phơi lúa, tự quyết định xem có muốn đầu tư xây lò gốm hay không.”
“Chúng tôi đã giải thích tất cả, giờ kết quả nung cũng ra rồi, mọi người hãy xem xét thực tế.”
“Đã nói hết, làm hết rồi, phần còn lại tùy mọi người quyết định."
Một số người do dự, muốn đại đội trưởng La đưa ra ý kiến.
Nhưng dù là La Kiến Lâm hay hai người đứng đầu khác, dù có nói gì họ cũng không đưa ra lời khuyên, nói nhiều quá thì trốn trong nhà không ra, lấy lý do tuỳ tiện, rõ ràng không muốn gặp ai.
Điều này khiến người dân đại đội Hồng Sơn có phần do dự, làm việc cũng hơi mất tập trung, thỉnh thoảng lại tán gẫu bàn tán với người bên cạnh.
So với người lớn lo lắng, trẻ con ở đại đội Hồng Sơn thì không quá nhiều ưu phiền.
Đặc biệt năm nay mùa màng tốt, mỗi nhà khi tính xong công điểm và lương thực rồi, cũng sẵn sàng dành ra một ít cho con cái mua đồ ăn vặt và kẹo.
Đặc biệt là Nhị Dát.
Nhị Dát là cháu đầu lòng của bà Chu.
Tất nhiên được bà ta cưng chiều hết mực, nhất là gần đây dượng út thường chạy đến đại đội, mỗi lần đều nhét vào túi nó một nắm kẹo và đồ ăn vặt.
Thời gian gần đây, đứa nhỏ không bao giờ thiếu đồ ăn vặt.
Có lẽ vì bà Chu thỉnh thoảng nhắc nhở, Nhị Dát thích chơi với Sửu Ngưu nhà Dung Hiểu Hiểu.
Tiếc là Sửu Ngưu được đi học, nên cậu nhóc chỉ có thể leo cây tìm trứng chim và bắt kiến với Hổ Oa Tử.
Hôm đó, hai đứa trẻ leo trèo lên một cái cây lớn, trứng chim trên cây đã bị chúng moi hết rồi, nhưng có thể tìm được vài con sâu, vừa đủ bắt về cho gà ăn.
Hai đứa đang so dai được nhiều hơn thì dưới gốc cây đi tới hai người.
"Bên kia thực sự có hổ à?"
"Tao lừa mày làm gì? Người mua đã tìm được rồi, nếu chúng ta có thể đánh hạ con hổ đó, bên kia sẽ trả cho số tiền này!"
Người nói ra dấu tay khiến người đối diện há hốc mồm: “Thật à?"
"La Quốc Cường, mày cứ nghi ngờ tao hoài thế không vui đâu. Lần trước tao có đưa mày đi săn nai ở phía sau núi, cuối cùng chia cho mày hai mươi mấy đồng mà."
La Quốc Cường nhớ lại quả thực là vậy.
Trước đó đi theo người này đến phía sau núi săn được một con nai con, cuối cùng chia được hai mươi mấy đồng.
Lần này nếu bắt được hổ, số tiền về tay có thể gấp đôi, nghĩ vậy cũng hơi phấn khích: “Con này không dễ săn lắm, lần này anh định đưa bao nhiêu người đi?"
"Ít người càng tốt."
Người cao ráo nói: "Ít người chúng ta chia về càng nhiều, họ đã chờ ở sau núi rồi, mày có đi không?"
La Quốc Cường ban đầu còn đắn đo, thấy người kia sắp đi, liền vội vàng theo sau: "Tôi đi tôi đi!"
Chưa đầy một phút, hai người đã rời khỏi gốc cây lớn.
Nhị Dát nhìn mấy con sâu vừa bắt được trước mắt.
Rất nhỏ, ngắn hơn cả ngón tay của nó, lập tức tò mò về "sâu lớn*" mà hai người kia nhắc đến: “Mình cũng đi thôi, hổ chắc chắn phải to hơn sâu nhỏ nhiều, gà ăn no mới đẻ nhiều trứng."
*Sâu lớn đồng âm với cọp con
Gà ăn no mới đẻ nhiều trứng, đẻ nhiều trứng cậu nhóc mới được ăn nhiều trứng gà.
Đứa trẻ cũng hiểu đạo lý này.
Hổ Oa Tử nhăn mặt: “Không được đâu, bên đó quá xa, trước đây mấy bà nội tụi mình nói sâu lớn rất đáng sợ, một cái miệng có thể nuốt chửng trẻ con."
Muốn đến núi phía sau, phải vượt qua sau núi mất một hai tiếng mới tới.
Đi rồi về trời đã tối, bố rất sợ tối, cậu nhóc phải về nhà với bố.
Nhị Dát nhìn lại con sâu trong tay.
Hoàn toàn không cảm thấy nó đáng sợ, nó vừa phủi tay vừa hô: "Vậy cậu không đi thì tôi đi, tôi bảo chú Quốc Cường dẫn tôi đi bắt sâu lớn!"
Hổ Oa Tử gọi vài tiếng nhưng không gọi được cậu bạn quay lại.
Sau này nghĩ lại, có chú Quốc Cường ở đó chắc cũng không sao, nên cũng leo xuống cây về nhà với bố.
Nhà của Hổ Oa Tử không lớn nhưng dọn dẹp rất gọn gàng.
Sỏa Đào trí tuệ có vấn đề, nhưng là người chịu làm việc.
Chỉ cần anh ta vui vẻ, sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi làm.
Trong hơn 300 ngày một năm, gần như không có ngày nào Sỏa Đào không vui, cứ cười híp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận