Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 194. Chương 194

Ngay trước khi cô quyết định, Ngô Bình Tuệ đột nhiên đứng lên.
Đầu tiên cô ất chạy tới cung tiêu xã, Dung Hiểu Hiểu quay đầu nhìn cô ấy, thấy chị hai đứng ở bên quầy không biết hỏi cái gì, không bao lâu lại trở về, kéo cô dậy: "Đi, chúng ta đi nhà máy chai thủy tinh.”
Dung Hiểu Hiểu bị cô ấy lôi kéo đi cảm thán, chị hai giống mẹ, đều là người tính tình hấp tấp.
Nhưng cũng may, không liều lĩnh.
Chị hai không trực tiếp trở lại đại đội nói chuyện này, mà là đi hỏi thăm trước.
Xưởng chai thủy tinh cũng không dễ vào như vậy, ngoài miệng nói nhập hàng, nhưng không có thư giới thiệu người gác cổng căn bản không cho vào: "Muốn nhập hàng cũng đơn giản, chỉ cần các người cầm thư giới thiệu, bảo đảm sẽ có người tiếp đãi.”
Ngô Bình Tuệ vừa muốn mở miệng, Dung Hiểu Hiểu đã đưa bình hoa quả còn chưa mở kia qua: "Bác, chúng cháu chỉ muốn tìm hiểu tình huống trước một chút, trong nhà máy cho chúng cháu một nhiệm vụ, chúng cháu đây không phải là vì sốt ruột muốn làm xong nên đến trước sao? Chờ nhận được thư giới thiệu cùng tiền sẽ lập tức đến nhận hàng, nhưng bác có thể cho chúng cháu một cái bảng giá trước để chúng cháu có chuẩn bị tâm lý hay không?"
Chú gác cổng nhìn thấy lon trái cây đóng hộp, đôi mắt sáng ngời ngay lập tức.
Hắn cái gì cũng không nói, đầu tiên là cất lon đi, sau đó quay đầu về phía đồng nghiệp hô một tiếng: "Lão Quách, cháu gái tôi đến thăm tôi, ông giúp tôi trông cửa, tôi dẫn bọn chúng đi dạo một vòng xung quanh.”
Nói xong, ra hiệu với các cô, để các cô đi vào từ trong đường nhỏ bên cạnh.
Ngô Bình Tuệ vẻ mặt đau đớn, nhỏ giọng nói: "Sao em lại đưa lon hoa quả đóng hộp ra ngoài?"
Một lần đã cho đi một đồng hai.
"Vậy chúng ta trở về." Dung Hiểu Hiểu cũng rất đau lòng.
Nếu không có chị hai ở đây, cô ngược lại có thể tùy ý lấy chút gì đó từ không gian, chị hai ở đây cô cũng không dám lấy đồ lung tung ra.
Cũng không thể cứ giằng co ở chỗ này.
Vậy tất nhiên là trong tay có cái gì thì nhét cái đó.
Chú gác cổng đưa hai chị em một đường vòng qua, đi thẳng đến bên ngoài cái kho nào đó, hắn nhỏ giọng nói: "Ah, nhiều nhất chỉ cho các cô năm phút thời gian, đừng lấy quá nhiều, bên trong tuy rằng đều là chút thứ phẩm còn sót lại, nhưng cũng có thể chọn được mấy cái bình phẩm chất không tệ, các cô nắm chặt thời gian đi.”
“…”
“…”
Hai chị em nhìn nhau không nói gì, cảm thấy chú này có phải đã hiểu lầm cái gì rồi không.
Chú gác cổng thúc giục: "Nhanh lên, lề mề cái gì.”
Ngô Bình Tuệ vừa mở miệng, Dung Hiểu Hiểu đã lôi kéo cô ấy đi vào trong.
Không cần biết có phải là hiểu lầm hay không, tiện nghi đã bày ra ở trước mặt các cô, cũng không thể không dính vào.
Vừa bước vào, đã nhìn thấy chai lọ thủy tinh chất đống trên mặt đất.
Cẩn thận lật xem, quả thật có thể tìm được mấy bình thứ phẩm vẫn còn dùng được ở bên trong.
Chẳng qua nhìn kỹ, quả thật có thể nhìn ra là hàng thứ phẩm khiếm khuyết, nhưng loại thứ phẩm khiếm khuyết này không ảnh hưởng đến việc sử dụng, chỉ là không đẹp.
Hai chị em tất nhiên không kén chọn, có thể dùng là được.
Ai cũng không chê thứ này khó coi, bất kể là tự dùng hay là tặng người đều không tồi.
Vùi đầu lục lọi một hồi lâu, hai chị em thu hoạch cũng không ít.
Dung Hiểu Hiểu thậm chí còn cởi áo ngắn bên ngoài ra vòng tay áo lại, thắt mấy cái nút thắt nhỏ là có thể đựng được không ít, so với dùng hai tay cầm thì tốt hơn nhiều.
Ngô Bình Tuệ vừa nhìn đã hối hận vì lúc đi không mặc thêm một cái áo.
"Được rồi, mau đi ra đi." Chú gác cổng ở bên ngoài hô một tiếng.
Hai chị em có chút chưa thỏa mãn, loại cảm giác không tốn tiền tùy tiện nhặt này thật tốt quá, duy chỉ đáng tiếc chính là thời gian quá ngắn.
Các cô cũng không dây dưa, nghe thấy tiếng gọi lập tức ôm một đống ra cửa.
Chú gác cổng thấy nhưng không thể trách, lại đưa các cô trở về đường cũ.
Mãi cho đến trước cửa nhà máy, thì phất tay nói: "Đồ đạc đã cầm trong tay, các cô cứ đi nhanh đi.”
Ngô Bình Tuệ chẳng những không xoay người rời đi, còn tiến lên một bước: "Chú, chú còn chưa đưa giá bình cho cháu.”
Các cô đến là vì cái này, lon hoa quả đóng hộp đã cho đi ra ngoài, làm sao có thể cứ như vậy đi.
Chú gác cổng chớp chớp mắt, không thể tin nói: "Các cô thật sự đến hỏi giá."
Thấy hai chị em gật gật đầu, người trầm mặc lại biến thành hắn: "…"
Hỏi giá mà thôi, đáng giá nhét một lon trái cây đóng hộp sao.
Hắn thật sự cho rằng hai cô nhóc này tới nhặt rác, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện này, lý do tìm tới cũng đủ loại, nhưng trong lòng ai cũng hiểu được vì sao bọn họ lại tới.
Kết quả hỏi giá lại nhét lon trái cây đóng hộp, ai có thể không hiểu sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận