Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 192. Chương 192

Ngô Bình Tuệ đi theo phía sau em gái còn đang ngẩn người.
Gãi đầu có chút thở dài, cảm giác mình thật sự không quá thông minh, hoàn toàn không biết em gái rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng nghĩ không ra cũng không sao.
Khi đứng ở cung tiêu xã, cô ấy trả tiền rất nhanh.
Làm chị gái sao có thể để cho em gái bỏ tiền đây.
Chỉ là sau đó, Ngô Bình Tuệ vẫn có chút đau lòng nói: "Hoa quả đóng hộp thật đắt.”
Trước đây cũng không phải chưa từng ăn qua.
Thỉnh thoảng ba mẹ cũng sẽ mang về một lon cả nhà chia ăn, lúc đó chỉ cảm thấy ngon, hận không thể mua thêm một chút.
Nhưng khi mình thật sự tiêu tiền mới biết có bao nhiêu đau đớn.
Một lon hoa quả đóng hộp một đồng hai mao, tương đương với công điểm cô ấy phải làm khoảng một tuần, ăn vào miệng hương vị ngọt ngào, trong lòng lại đau đến không chịu nổi.
"Chị không thích thứ ngọt như vậy, còn lại em ăn đi." Ngô Bình Tuệ nhịn thèm, đưa hơn phân nửa lon còn sót lại trong tay qua.
Dung Hiểu Hiểu nhìn cô ấy, trêu ghẹo nói: “Chị thật sự nên soi gương, khuôn mặt đã hận không thể ngay cả bình cũng nuốt, đâu phải không thích ăn?"
Mặt Ngô Bình Tuệ đỏ lên: "Dung Hiểu Hiểu!"
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ: "Ăn đi, chỉ có một đồng hai mao, chờ qua vài ngày chị trở thành người giàu có giá trị hai trăm đồng, ăn một bình ném một bình.”
"Như vậy làm sao được, đồ ăn ngon như thế nào làm sao có thể ném." Ngô Bình Tuệ vội vàng nói, cảm thấy tư tưởng của em gái không đúng, đang định mở miệng giáo huấn.
Dung Hiểu Hiểu không cho cô ấy cơ hội, mở miệng trước: "Chị nói chúng ta về nông thôn là vì cái gì?"
"Hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, phấn đấu xây dựng nông thôn, phổ biến kiến thức chúng ta đã học được cho các xã viên, từ đó dẫn dắt sự phát triển của đội ngũ sản xuất, làm cho cuộc sống của họ ngày càng tốt hơn."
Vấn đề này, Ngô Bình Tuệ nghĩ cũng không cần nghĩ đã có thể thốt ra.
Nếu không đủ, cô ấy có thể nói một loạt các lý tưởng lớn vĩ đại khác.
Nhưng, Dung Hiểu Hiểu lại không cho cô ấy cơ hội tiếp tục nói: "Vậy chị cảm thấy, bây giờ chị đã làm được những việc này chưa?"
Bộ dạng Ngô Bình Tuệ vốn ngẩng đầu ưỡn ngực trong nháy mắt thay đổi, sụp vai có vẻ rất áy náy: "Chưa được.”
Mỗi ngày cô ấy đều cần cù chăm chỉ làm việc, bất kể có mệt mỏi đến đâu cũng cắn răng kiên trì.
Nhưng hầu như tất cả mọi người trong đại đội đều có khả năng hơn cô ấy, có cô ấy hay không có cô ấy cũng không có gì khác nhau.
Ý nghĩa về nông thôn đối với cô ấy mà nói, trở nên thập phần mờ mịt, nhìn không thấu không được, càng ngày càng làm cho cô ấy cảm giác được mờ mịt.
Có đôi khi cô ấy cũng tự hỏi mình, chẳng lẽ mình về nông thôn chính là vì làm ruộng
Nhưng ngày hôm sau thức dậy, nên xuống ruộng vẫn phải xuống ruộng, hoặc là nói, ngoại trừ xuống ruộng làm việc ra, cô ấy căn bản không biết mình có thể làm cái gì.
Dung Hiểu Hiểu uống một ngụm nước đường.
Kỳ thật cô rất muốn tìm việc làm cho chị hai.
Ngay từ đầu đã có suy nghĩ, muốn chị hai cũng giống như mình, tìm một phần công việc nhẹ nhàng, bề ngoài nhìn có vẻ hao phí không ít tâm tư cùng lao lực, kỳ thật rất nhàn nhã.
Nói một cách đơn giản, đó là tạo điều kiện để chị ấy có thể lười biếng một cách hợp lý.
Nhưng hiển nhiên chị hai và cô không giống nhau.
Chị hai là loại người có lý tưởng, nếu để cho chị ấy lười biếng, thân thể thoải mái trong lòng sợ là không có cách nào tiếp nhận.
Ngược lại, trong lòng dễ chịu một chút, thân thể lại gánh vác rất mệt mỏi.
Chỉ trong hai tháng, không nói khuôn mặt trở nên già nua, nhưng làn da thật sự rất rám nắng, sờ sờ bàn tay của chị ấy, đã toàn là vết chai.
Dung Hiểu Hiểu liền nghĩ, nếu chị ấy nguyện ý quan tâm đến chuyện này.
Cũng không cần phải ở lại trên đồng ruộng nữa.
Đại đội Nam Vọng không thiếu người làm việc trên ruộng, xách bất kỳ một thành viên nào ra cũng có thể làm tốt.
Cho nên, thay vì trở thành một người trong mọi người, không bằng làm người độc nhất vô nhị.
Có lẽ cuộc sống như vậy sẽ lao tâm khổ tứ nhiều hơn bây giờ, gặp phải nhiều phiền toái hơn, nhưng cô cảm thấy chị hai sẽ sống một cuộc sống càng thêm phong phú hơn.
Dù sao Dung Hiểu Hiểu chỉ cho chị ấy một lựa chọn.
Chị hai có làm theo đề nghị của cô hay không, toàn bộ đều dựa vào quyết định của chị ấy, cô chỉ đưa ra đề nghị sẽ không can thiệp quá nhiều.
Dung Hiểu Hiểu lắc lắc chai thủy tinh trong tay: "Chị nói thứ này nếu bán buôn, một bình đại khái bán được bao nhiêu tiền?"
Ngô Bình Tuệ tất nhiên không biết.
Cô ấy không có khái niệm gì về tiền bạc, trước kia tiền tài trong nhà đều do mẹ nắm quyền, thỉnh thoảng sẽ nhét cho cô ấy một ít tiền tiêu vặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận