Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 89. Chương 89

Chương 89
Mà cô, tự nhận mình không phải là người thông minh.
Hai người thương lượng một chút chi tiết đại khái.
Sau đó Dung Hiểu Hiểu chào rồi rời đi.
La Kiến Lâm không tiếp tục ở nhà phơi nắng, cũng đi theo ra ngoài tìm hai lão già kia mưu tính.
Dây cước đã ở lại nhà đại đội trưởng, sau lưng Dung Hiểu Hiểu còn có không ít thứ.
Chờ cô trở lại nhà cô hai, thì thấy bà ấy cùng thím Trần ngồi ở trong sân tán gẫu.
"Trở về rồi sao." Thím Trần đứng dậy trước, chào hỏi: "Cháu ngồi xuống trước, thím bưng cho cháu một ly nước để giải nhiệt.”
Bà ấy ở nhà Dung bà bà rất quen thuộc.
Bà Dung mắt không nhìn thấy, rất nhiều chuyện bà cũng sẽ chủ động giúp đỡ làm.
Bà Dung vươn tay về phía cửa: "Sao nhanh như vậy đã trở về, trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có gì ạ." Dung Hiểu Hiểu cầm tay bà ấy, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đi làm một chuyện lớn.”
Tin rằng không lâu nữa, đại đội Hồng Sơn sẽ hoàn toàn náo nhiệt, ngẫm lại còn rất chờ mong.
Thím Trần bưng một ly nước ấm đi ra, thấy Dung Hiểu Hiểu đeo sọt trên vai, khẽ hô: "Cháu mua không ít đồ nhỉ, có muốn về phòng sửa sang lại trước không?"
"Không cần." Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: "Vừa vặn thím cũng ở đây, có thể nhờ thím làm chút quần áo cho cô hai và Sửu Ngưu không.”
Nói xong, thì lấy vải bên trong ra.
Ở vài ngày cô coi như đã hiểu rõ một ít tình huống của nhà cô hai.
Hai bà cháu suốt thời gian dài như vậy chỉ mặc một bộ quần áo ra ngoài.
Ban ngày mặc buổi tối giặt, buổi tối lúc phơi đồ, quần áo mặc trên người đều cực kỳ không vừa người, hoặc là rách nát đến mức không có cách nào mặc ra ngoài gặp người khác.
Ba Dung bảo cô nhìn rồi mua một số thứ.
Quần áo là lựa chọn đầu tiên.
"Vậy làm sao được, cô không cần đâu." Bà Dung vội vàng cự tuyệt, vươn tay muốn ngăn lại, rồi lại không đoán chính xác phương hướng trực tiếp sờ vào khoảng không: "Bà Trần, bà ngàn vạn lần đừng nhận.”
"Cô hai, đây là ba cháu dặn dò, nếu cô không muốn, chờ ngày nào đó lên trấn gọi điện thoại cho ông ấy, tự mình nói với ông ấy qua điện thoại."
"Vậy càng không được, phí gọi điện thoại đắt bao nhiêu chứ." Bà Dung lại lắc đầu, lần trước cùng em trai nói chuyện điện thoại, vừa vui vẻ đồng thời lại có chút đau lòng.
Tốn không ít tiền đây này.
"Vậy thì viết thư." Dung Hiểu Hiểu cười hì hì: "Lát nữa sẽ viết cho ba một phong thư, cô đọc cháu viết.”
Bà Dung bất đắc dĩ cười cười: "Đang nói đến quần áo đấy, sao lại nói qua viết thư rồi, quá tốn kém, cháu cũng biết tình huống nhà cô hai, không biết nên báo đáp các cháu như thế nào mới tốt.”
Dung Hiểu Hiểu nắm lấy tay bà ấy, chỉ trả lời một câu: "Đều là người một nhà.”
Thím Trần cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đúng vậy nha, đều là người một nhà cũng đừng quá xa lạ."
Hai người thay phiên nhau khuyên bảo, cuối cùng bà Dung cũng chỉ có thể đáp ứng.
Trong lòng nghĩ, chờ sau khi thu hoạch sẽ phân ra một ít lương thực, xem có thể gửi qua cho em trai hay không.
Thím Trần cầm vải nhìn một chút, sau đó liền nói: "Được, đợi lát nữa thím lấy thước gỗ đến đo cho hai bà cháu bọn họ, mau chóng làm xong.”
"Cảm ơn thím."
"Nói cảm ơn làm cái gì, giữa chúng ta cũng đừng khách sáo như vậy." Thím Trần ngồi trên băng ghế, bắt đầu tám chuyện: "Cháu nghe nói chưa, đại đội trưởng đã xử phạt Dương Ngân và Vệ Đông rồi.”
Dung Hiểu Hiểu thật đúng là chưa nghe nói, lập tức hứng thú: "Xử phạt như thế nào?"
"Vệ Đông bị phân đi quét nhà vệ sinh công cộng, còn treo tên ở bên xã, nếu không an phận thì trực tiếp bắt đến trang trại cải tạo." Thím Trần thần bí nói: "Lại nói tiếp, thanh niên tri thức Thịnh mới tới còn phải cảm tạ hắn, lúc trước đại đội trưởng còn muốn phân thanh niên tri thức Thịnh đi quét nhà vệ sinh công cộng, nếu không phải vì Vệ Đông bị bắt ra, công việc bẩn thỉu thối như vậy đã dành cho hắn.”
"Thịnh Tả Nguyên."
"Đúng đúng, chính là hắn."
Dung Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc: "Sao đại đội trưởng lại muốn Thịnh Tả Nguyên đi quét nhà vệ sinh công cộng?"
Công việc này không chỉ đơn giản là dọn dẹp.
Nó còn đáng sợ hơn là dọn dẹp chuồng heo.
Dù sao trong chuồng heo chỉ có bốn con heo, mà toàn bộ đại đội có hơn trăm người.
"Đồng chí nam này cũng không an phận." Thím Trần nói: "Cháu chưa từng làm việc với anh ta cho nên không biết, Vệ Đông này theo đuổi mấy cô gái trong đại đội, mà Thịnh Tả Nguyên là mấy cô gái nhà theo đuổi hắn.”
Dung Hiểu Hiểu hiểu rồi.
Chàng trai trẻ tuổi tuấn tú này quá quyến rũ.
"Khuôn mặt kia của hắn đúng là đẹp, cũng trách không được mấy cô gái coi trọng hắn." Thím Trần mím mím môi: "Nhưng tâm địa hắn không tốt, rõ ràng không có hứng thú với các cô gái kia nhưng lại không trực tiếp cự tuyệt, còn muốn bọn họ giúp đỡ hắn làm việc.”
Dung Hiểu Hiểu lại hiểu.
Người thanh niên tuấn tú này có khuôn mặt đẹp, nhưng cố tình muốn ăn cơm mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận