Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 141. Chương 141

Nhìn như vậy có chút ngốc.
Nhưng chính vì vậy một nhà bà ta cùng nhà hai con rể ở chung càng ngày càng thân thiết.
Hơn nữa nếu thật sự tính ra con gái bà ta lấy chồng nhiều năm như vậy, đồ đạc mỗi lần về nhà cộng lại thật đúng là không ít.
Bằng không người một nhà bà ta không có một người nào lấy được công điểm cao, lại xem như thuộc vào hàng mấy nhà tốt nhất trong toàn bộ đại đội.
Lời này nghe vào tai mọi người cảm thấy có vài phần đạo lý.
Nhưng thật sự để các bà cho con gái mang đồ về nhà chồng, ngoại trừ người thật sự đau lòng con gái ra, cho dù làm bộ thì trong lòng cũng thập phần không nỡ.
"Không nói bà ta nữa, không nói bà ta nữa." Có người không vui khi nghe bà Chu khoe khoang chuyện con rể, nên mở miệng nói: "Các người nghe nói chưa, tối mai đại đội La Trang sẽ chiếu phim, có ai cùng đi xem không?"
“Đi nha, chuyện khó có được như vậy tại sao không đi?”
Chị Phương có chút không vui: "Phim điện ảnh tuy đẹp mắt, nhưng tôi không nhìn được những người trong đại đội La Trang, không phải là kéo dây điện thôi sao? Có gì đắc ý, nói gần nói xa chèn ép người ngoài, giống như chúng ta cầu xin bọn họ vậy.”
"Không có biện pháp, ai bảo đại đội chúng ta không kéo dây điện, người ta chiếu phim nghĩ đến đại đội chúng ta không tới cũng được."
"Cứ kệ bọn họ nói, bọn họ nói bọn họ, chúng ta xem chúng ta, nếu đi trấn xem phim còn phải tiêu tiền, đi đại đội La Trang xem không phải sẽ tiết kiệm được rồi sao." Mã bà bà mời: "Thanh niên tri thức Dung, cô có muốn đi cùng nhau không, trên đường chúng ta còn có thể làm bạn.”
"Đi ạ." Dung Hiểu Hiểu lập tức đáp ứng.
Chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu cô.
Tiêu Cảng cũng tiến lại gần: "Mã bà bà, cháu cũng muốn đi, bà đừng bỏ cháu lại.”
Xem phim.
Hắn đã lâu không xem phim, nhịn không được hưng phấn nói: "Chúng ta cùng đi, tôi mang theo hạt dưa đậu phộng."
“Tốt nha được nha, vậy tôi cũng đi.”
"Tôi cũng đi tôi cũng đi, tôi còn mang theo hai đứa nhỏ trong nhà."
"Vậy vừa vặn, tôi cũng mang theo thằng nhóc trong nhà."
Vốn còn có một số người chần chừ.
Nghĩ thật vất vả mới xuống công còn phải đi đường đêm đến đại đội bên cạnh, vậy tốn rất nhiều công sức lắm.
Nhưng nghe thanh niên tri thức Tiêu muốn mang theo hạt dưa đậu phộng, vậy bọn họ lập tức có sức.
Tiêu Cảng chớp chớp mắt, đem những lời lúc trước còn chưa nói xong nói ra: "Vậy mọi người mang theo cái gì?"
Trước kia khi ở đại viện, hắn cùng nhóm bạn đi xem phim, mỗi người đều mang theo đồ ăn cùng đi.
Hắn mang theo hạt đậu phộng, người nọ mang theo kẹo soda, có người còn mang theo một ít thịt khô để bọn họ gặm ăn.
Hắn liền nghĩ, mình mang theo một ít hạt đậu phộng, những người khác cũng phải mang theo một ít đi
Kết quả vừa nói xong, Mã bà bà nhìn trời một chút: "Ôi chao, sao lại trễ như vậy, tôi phải nhanh chóng trở về làm việc.”
“Mau mau mau, bằng không tiểu đội trưởng sẽ trừ công điểm, thanh niên tri thức Tiêu, vậy chúng ta hẹn xong, ngày mai cùng đi.”
"Ước định rồi, chờ ngày mai chúng tôi đến nhà thanh niên tri thức đón cậu."
Không nói được mấy câu, các bà mẹ chồng và các thím vây quanh bên cạnh đã chạy trốn vô tung vô ảnh.
Tiêu Cảng bĩu môi, còn hừ hai tiếng.
Dung Hiểu Hiểu cười nói: "Rất không tệ nha, so với tôi còn được hoan nghênh hơn nhiều.”
"Đâu phải là tôi được hoan nghênh." Tiêu Cảng đặc biệt ủy khuất.
Rõ ràng là hạt đậu phộng trong túi được ưa chuộng hơn.
Lần này được rồi, thoáng cái đi nhiều người như vậy, chẳng phải hắn phải mang theo một đống hạt đậu phộng mới đủ sao.
Ngoài mấy bà bà thẩm thẩm, còn phải tính con cháu bọn họ mang theo, cộng ngang cộng dọc một hồi như thế nào cũng phải có mười mấy người.
Tiêu Cảng gấp gáp nha.
Nhiều người như vậy, mỗi người một hai nắm, vậy dù sao cũng phải bỏ vào một túi lớn mới đủ.
Hàng tồn kho ban đầu của hắn lại không đủ rồi.
Mất một ngày tìm rất nhiều người đi hỏi, mới đổi lấy năm sáu cân hạt đậu phộng, trộn lẫn trong đai lưng.
Vác túi xong, nhu thuận đứng trước cửa nhà thanh niên tri thức chờ người đến đón, không chỉ có hắn, còn có những người khác của nhà thanh niên tri thức.
Khoảng chưa tới sáu giờ, Mã bà bà thật đúng là mang theo một đám người đến đón người.
Cao Liêu nhìn.
Không khỏi cảm thán một tiếng: "Nhân duyên của thanh niên tri thức Tiêu thật tốt.”
Rõ ràng cùng nhau đến đại đội Hồng Sơn.
Bên này hắn ngay cả người cũng không biết mấy người, thanh niên tri thức Tiêu đã đánh vào trong vòng tròn của người địa phương.
Trần Thụ Danh một tay khoác lên vai hắn, cũng đi theo nói: "Loại chuyện này thật sự hâm mộ không được.”
Hắn cũng là một người rất giỏi về xã giao.
Bình thường lúc làm việc không ít lần cùng người khác nói chuyện tạo quan hệ.
Cũng không phải có ý xấu gì, chỉ là muốn cùng người địa phương làm tốt quan hệ sẽ tốt hơn là có ác cảm với nhau, dù sao hắn cũng không rõ phải ở chỗ này bao nhiêu năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận