Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 130. Chương 130

Tuy nhiên, một số người tài nấu ăn không tốt, trong nhà sẽ ngửi thấy mùi tanh.
Hai món ăn đồng thời lên nồi, Dung Hiểu Hiểu bận đến có chút luống cuống tay chân.
"Cô họ, thịt ốc đồng cũng đã phơi xong rồi." Sửu Ngưu chạy vào, hắn kiễng chân nhìn về phía bếp: "Thơm quá, cô cô, muốn cháu giúp đỡ không?"
Dung Hiểu Hiểu đứng sang bên cạnh, cho thằng bé một vị trí: "Nhìn nước, đừng để bị cạn.”
Hai cô cháu bận rộn hồi lâu, bữa tối kỳ thật cũng chỉ có một món cá kho.
Ốc đồng phải phơi khô, thịt lợn rừng cũng phải nấu trong một thời gian dài, bây giờ trời nóng không dễ dàng để lâu, cũng phải làm thịt lợn khô.
Đến lúc đó, cô sẽ có ốc khô, thịt lợn khô và cá khô.
Wow, cuối cùng đã tích trữ được một số thực phẩm.
Sáng hôm sau, Dung Hiểu Hiểu đi làm.
Hoạt động kéo lưới của đại đội đã tiến vào lịch trình, hai người ông Đỗ thả lưới càng ngày càng quen thuộc, nhưng bên kia vẫn có rất nhiều người đi xem náo nhiệt.
Dung Hiểu Hiểu không đi góp vui nữa.
Thỉnh thoảng đi một lần còn rất mới mẻ, đi nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Vừa đến chuồng heo, đã thấy Tiêu Cảng vẫy tay với cô.
Dung Hiểu Hiểu đi qua, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiêu Cảng kéo cô sang một bên, nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới nhỏ giọng mở miệng: "Nếu có người tìm cô mượn năm trăm đồng, cô cho mượn không?"
Hắn kỳ thật không sao cả, cho mượn cũng được.
Chỉ là ba đã từng nhắc hắn, nếu mình không thông minh, vậy thì nên nghe ý kiến của người thông minh, đi theo người thông minh làm việc chuẩn xác không sai.
Mặc dù hắn không cảm thấy mình không thông minh, nhưng cũng cảm thấy có thể nghe ý kiến của người thông minh, như vậy mình sẽ không cần động não.
Dung Hiểu Hiểu mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Anh có năm trăm."
Hơn nữa còn muốn cho mượn năm trăm, vậy trong túi kia khẳng định còn có không ít tiền.
Cũng biết hắn giàu có, nhưng không nghĩ hắn lại giàu có như vậy.
Chậc chậc, thật sự là một vị đại tài chủ.
Tiêu Cảng sờ sờ chóp mũi, cái gì cũng không nói.
Hắn quả thật có không ít tiền, nhưng số tiền này cũng không phải là người trong nhà đau lòng hắn bảo hắn mang về nông thôn.
Mà là sau khi mình biết phải về nông thôn chịu tội, thừa dịp ba không chú ý, đã vụng trộm lấy toàn bộ số tiền ông ấy tích góp được.
Vì thế, bức thư đầu tiên hắn nhận được sau khi đến đại đội, toàn bộ ba trang đều là đang mắng chửi hắn.
Bất quá mắng thì mắng đi, có tiền so với không có tiền thì tốt hơn, chỉ bị mắng vài câu lại không chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, mở miệng: "Anh muốn cho mượn thì cho, nhưng cũng phải xem người vay tiền, anh nghĩ kỹ là tốt rồi.”
Nói xong, suy nghĩ có chút bay xa.
Cô biết ai đã vay tiền.
Đồng chí Bạch Mạn.
Có vẻ như cô cũng phải chuẩn bị tiền của mình để đi theo họ kiếm một ngụm canh để uống.
Khi Tiêu Cảng còn muốn nói cái gì đó, đã thấy phía trước có một người đi tới, nên không nói chuyện vay tiền nữa mà hỏi: "Thanh niên tri thức Chu, anh tới tìm tôi sao!"
Người tới là Chu Hồng Bân của nhà thanh niên tri thức.
Chu Hồng Bân bưng chén nhỏ leo lên dốc, lắc đầu nói: "Tôi tới tìm thanh niên tri thức Dung.”
"Lần này được ăn cá toàn bộ nhờ thanh niên tri thức Dung, huống chi phần chia đến nhà thanh niên tri thức vốn nên có một phần của cô, cô không có ở đây nên tiện nghi cho chúng tôi." Nói xong, đưa chén nhỏ trong tay qua: "Tôi để lại một phần đưa tới cho cô.”
Chỉ có một cái bát nhỏ, bên trong đại khái chứa hai ba miếng thịt cá.
Không nhiều lắm, nhưng mất công chạy tới đưa, cũng có chút ý tứ khác ở bên trong.
Còn là một đồng chí nam đưa tới, nhà thanh niên tri thức cũng không đến mức không có đồng chí nữ chứ.
Tiêu Cảng vẻ mặt kỳ quái: "Chúng ta có để cá cho thanh niên tri thức Dung sao?"
Sao hắn nhớ rõ tất cả mọi người chia xong, cũng không có phần của thanh niên tri thức Dung.
Chu Hồng Bân không nói gì, chỉ cúi đầu ngượng ngùng cười cười.
Dung Hiểu Hiểu đối diện nhìn có chút giật mình.
Oh, đây là đối tượng theo đuổi đầu tiên trong cuộc đời.
Cẩn thận hồi tưởng lại, ấn tượng của cô đối với thanh niên tri thức Chu cũng không sâu.
Đây là một người không khiến người ta chú ý, cảm giác tồn tại đặc biệt thấp, lúc ấy khi cô ở trong nhà thanh niên tri thức, cũng không nhớ rõ có từng nói chuyện với người này hay không.
Kết quả, lúc này mới bao lâu, người có lẽ rất khiêm tốn lại to gan đến đưa đồ cho cô.
Đây còn là đầu những năm 1970.
Nam nữ đồng chí cho dù là đối tượng, cũng ngại ở trước mặt mọi người tặng quà cho nhau.
Chứ đừng nói là không có việc gì, lại dám lớn mật như vậy
Đối phương lớn mật, Dung Hiểu Hiểu cũng không dám nhận: "Không cần, tôi đã không ở nhà thanh niên tri thức nữa, cũng từng nói với thanh niên tri thức Hạ là không cần phân phần cá kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận