Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 138. Chương 138

Người có thể nói đến nỗi khiến cô không còn gì để nói, bà Chu vẫn là người đầu tiên.
Dung Hiểu Hiểu không biết nói cái gì, bà Chu lại không dừng lại được, bà ta càng nói càng hăng hái, ngoài miệng nói không ngừng, hai tay cũng không dừng lại: "Con rể ba của tôi tuy rằng không phải là công nhân chính thức, nhưng dù thế nào cũng là công nhân trong nhà máy, một tháng có hơn mười đồng tiền lương, hãy tính xem hắn có thể kiếm được bao nhiêu trong một năm, có thể bằng thu nhập của một gia đình trong đại đội.”
Đó là lý do tại sao tất cả đều muốn lấy bát cơm sắt.
Trong đại đội quanh năm suốt tháng mệt chết mệt sống cũng không chắc lấy được bao nhiêu tiền, nếu mùa màng không tốt, thậm chí còn có thể phải trả lại tiền.
Nhưng làm công nhân trong nhà máy thì khác.
Dù có mệt mỏi đến đâu cũng không mệt mỏi bằng xuống đất, mặc kệ mùa màng thế nào, tiền lương hàng tháng cũng không ít đi, ngày lễ tết có lẽ còn có thể lấy một ít trợ cấp cùng quà tết.
Bà Chu nói: "Người kia thông minh chỉ là không có chỗ học kỹ thuật, nếu có thể học kỹ thuật không phải cũng có thể làm thợ rèn sao, giống như ba cô từng nói qua, thay vì chờ cơ hội tới không nắm bắt được, không bằng hiện tại chuẩn bị cho tốt, như vậy nếu thật sự có cơ hội cũng có thể nắm chắc.”
Dung Hiểu Hiểu nghe được gật gật đầu.
Không nói đến chuyện con cái, suy nghĩ của bà Chu vẫn rất đúng.
Bà Chu lại nhịn không được xoa xoa tay, nhe răng cười: "Nếu thật sự có thể được, vậy nhà bọn họ phải nhớ kỹ phần ân tình này của tôi cả đời, về sau chuyện trong ngoài còn không phải sẽ để con gái tôi làm chủ sao."
Dung Hiểu Hiểu cười.
Vốn định cố làm ra vẻ huyền bí, buộc bọn họ lại thật tốt, nhưng phòng ngừa bà Chu tiếp tục nói một chút chuyện làm cho cô không tiếp lời được, cô dứt khoát nói: "Chu bà bà, chuyện này cháu phải trở về ngẫm lại, cũng không phải nói cháu nguyện ý dạy là có thể dạy, lúc nào dạy, dạy ở địa phương nào, dạy như thế nào, những thứ này đều phải lên kế hoạch một chút.”
"Đúng đúng đúng, cô là người thông minh, cô nói như thế nào chúng tôi đều nghe theo." Bà Chu liên tục cam đoan: "Tuyệt đối không có hai lời.”
Hai người lại nói chuyện một chút, nhìn thời gian làm buổi chiều đã đến thì cùng nhau đi đến nơi làm việc.
Nhà bà Chu ngoại trừ cô con dâu nhỏ đang mang thai cùng đứa nhỏ chưa trưởng thành ra, còn lại đều xuống đất.
Bất quá, Dung Hiểu Hiểu quan sát một chút, phát hiện nơi người một nhà bọn họ đi cũng không phải nơi làm loại công việc công điểm cao, lại ngẫm lại hành vi trước kia của bà Chu.
Bà Chu chính là người thích lười biếng mà người trong đại đội đều biết.
Nhổ cỏ làm sáu công điểm, thỉnh thoảng lười biếng trốn việc, có đôi khi sẽ bị Lý Tứ nhìn thấy sẽ cho qua, nhưng không phải lần nào cũng vậy, luôn có lúc lăn lộn không được bị trừ điểm.
Nếu bà Chu thật sự rất để ý công điểm, sau khi bị trừ một hai lần khẳng định sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa chừa, vậy chỉ có thể chứng minh một điểm.
Cả nhà bọn họ, khẳng định không phải dựa hoàn toàn vào công điểm để sinh tồn.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, vậy gia đình bọn họ dựa vào cái gì.
Dung Hiểu Hiểu đột nhiên rất tò mò với nhà bà Chu, xem ra người yêu bát quái như cô còn chưa đủ lợi hại, có cần tiếp tục cố gắng.
Bên chuồng heo, Tiêu Cảng đứng bên cạnh lán trại, cau mày không biết đang làm gì.
Dung Hiểu Hiểu đi qua nhìn, nhìn thấy phía sau lều có một cô bé rất gầy đang kéo mài.
Công việc kéo máy mài này thật sự không tính là quá vất vả.
Nhưng phải đi vòng quanh cối đá trong một thời gian dài, còn phải dùng sức lực đẩy khối đá phía trên.
Không tính là khổ, nhưng thực sự sẽ có một chút mệt mỏi.
Đứa trẻ mười mấy tuổi kiên trì một tiếng đồng hồ cũng không phải là không được.
Ít nhất trong ba đứa nhỏ từ đầu cho tới bây giờ không ai kêu mệt mỏi, cũng không la hét không làm.
Đứa nhỏ ngày hôm nay, Dung Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua, chắc là Ni Bình có chút đặc thù trong miệng đại đội trưởng, mấy ngày trước vừa vặn sinh bệnh.
Tiêu Cảng tiến lại gần, đặc biệt lo lắng nói: "Nhóc con này có thể làm được không? Sao tôi cứ có cảm giác con bé có thể ngất đi bất cứ lúc nào.”
Dung Hiểu Hiểu cũng nghĩ như vậy.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Sửu Ngưu đã cảm thấy hắn đặc biệt gầy, vừa thấy đã làm cho người ta lo lắng, luôn cảm thấy đứa nhỏ này có thể tùy thời co giật.
Mà Ni Bình trước mặt cũng giống như Sửu Ngưu lúc đó, gầy đến mức khiến người ta lo sợ.
Phải biết rằng, Sửu Ngưu lúc đó mới bảy tám tuổi, Ni Bình đã mười sáu tuổi, nhưng cổ tay của con bé lại chỉ lớn như một đứa nhỏ bảy tám tuổi.
"Em làm được." Cô bé khiêng cột cối đá nhẹ giọng, trên mặt là một tia sợ hãi, giống như rất lo lắng mình sẽ bị đuổi đi: "Em thật sự có thể, kéo mài cũng không vất vả, cầu xin, cầu xin các anh chị đừng đuổi em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận