Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 156. Chương 156

Không đợi cô ta nói chuyện, Tiêu Cảng đã chủ động tiến lại gần, vẻ mặt đắc ý nói: "Cô biết không, đêm qua tôi kiếm được bảy hào, đây là lần đầu tiên tôi kiếm tiền.”
“…" Bạch Mạn nhìn bộ dạng ngây ngô của hắn, thật sự không muốn đả kích hắn.
Miễn là cô ta làm tốt lần này.
Lần này lợi nhuận tuyệt đối có thể trên bốn con số, một phần chia cho Tiêu Cảng cũng sẽ không ít, so với bảy hào kia tuyệt đối là một con số thiên văn.
Bảy hào đã có thể ngu ngốc thành như vậy, chờ đến lúc chia sổ sách không phải hắn sẽ trực tiếp ngây người
Đột nhiên, cô ta có chút chờ mong, thật sự quá tò mò vẻ mặt của Tiêu Cảng lúc đó.
Tiêu Cảng cũng chỉ đắc ý một chút, thấy cô ta không có phản ứng thì không tiếp tục nói tiếp, mà hỏi: "Cô định trở về đại đội thế nào?"
Bạch Mạn suy nghĩ một chút: "Ngồi xe bò đi.”
Nếu đổi lại là trước kia, cô ta cũng trực tiếp đi trở về.
Mặc dù đi bộ một hoặc hai giờ, nhưng một là để tiết kiệm số tiền đi xe bò, sau đó cũng có thể tập thể dục rèn luyện thân thể.
Hôm nay lại khác, cô ta phải nhanh chóng trở về xin nghỉ phép, buổi tối còn phải chạy về trấn, từng giây từng phút cũng không thể chậm trễ.
Cô ta hỏi: "Cậu có muốn cùng đi không?"
Tiêu Cảng lắc đầu, chỉ vào người đẩy xe đạp ở một bên: "Đại ca bưu chính vừa vặn muốn đi đại đội chúng ta đưa thư, tôi cùng hắn ngồi xe đạp trở về.”
Nói xong thì chào cô ta rồi cười ngây ngô đi về phía người đưa thư.
Bạch Mạn thấy vậy, có đôi khi cô ta thật sự rất bội phục Tiêu Cảng.
Lấy tính tình của hắn ở nơi nào cũng có thể nhanh chóng dung nhập vào, không bao lâu sau bên người sẽ xuất hiện một đám bạn mới.
Giống như lần này.
Chẳng qua là đến bưu điện gửi một lá thư, lại cùng người đưa thư có quan hệ tốt.
Quả nhiên, kẻ ngốc có phúc ngốc đi.
Tiêu Cảng không phải là lần đầu tiên đi xe đạp.
Chỉ là trên đường trở về, hắn đột nhiên phát hiện có một chiếc xe đạp sẽ rất thuận tiện.
Thật không may, hắn có tiền nhưng không có phiếu xe đạp.
Sớm biết vậy trong lá thư vừa mới gửi nên thêm một câu nữa, muốn nhà gửi cho hắn một phiếu xe đạp.
Suy nghĩ một chút, hắn nói với anh trai đưa thư đang đi xe đạp: "Anh Hoàng, anh đợi lát nữa có thể chờ tôi được không, tôi sẽ gửi một lá thư nữa.”
"Không thành vấn đề."
Tiêu Cảng đặc biệt cao hứng, như vậy cũng đỡ hắn chạy thêm một chuyến.
Vừa cao hứng lại nhịn không được móc túi, đem đậu tằm trong túi mình bỏ vào trong túi của anh trai bưu chính.
Người đưa thư không thấy rõ là nhét cái gì, trên mặt tràn đầy nụ cười: "Nhìn cậu kìa, khách khí như vậy làm gì, nếu cậu gửi thư nhiều, vậy mỗi lần tôi đi đại đội Hồng Sơn sẽ đi nhà thanh niên tri thức bên kia hỏi cậu, cũng đỡ cho cậu chạy một chuyến lên trấn.”
Hai người nói chuyện, không bao lâu đã đến đại đội Hồng Sơn.
Người đưa thư cũng không trực tiếp đi đưa thư, hắn nói: "Nếu không tôi đi theo cậu đi lấy thư trước, cũng đỡ cho cậu phải chờ tôi.”
"Vậy được." Tiêu Cảng cũng không phải là một người thích khách sáo.
Nghĩ nhà thanh niên tri thức cách đây có chút xa, nên chỉ qua chỗ chuồng heo.
Bên kia vừa vặn có giấy và bút, phong bì và tem thì nhờ anh trai bưu chính mua là được.
Đến chuồng heo, vừa hay nhìn thấy Dung Hiểu Hiểu ngồi trong lều, cầm bút và giấy không biết đang vẽ cái gì, hắn chạy tới nói: "Mau mau mau, cho tôi mượn dùng một chút.”
Dung Hiểu Hiểu còn chưa kịp phản ứng, giấy và bút đã bị đoạt đi.
Nhìn Tiêu Cảng cầm bút bắt đầu viết, hắn cũng không tránh người, Dung Hiểu Hiểu tùy ý liếc mắt một cái là nhìn thấy hắn đang không khách khí mà đòi người nhà vé xe đạp.
Dung Hiểu Hiểu lập tức nhíu mày.
Gạch đi ý định lên kế hoạch mua xe đạp của mình.
Tại sao phải trả tiền mua xe đạp chứ.
Nếu vị thổ đại hào này mua xe đạp, mình có thể mượn hắn.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy rất hạnh phúc khi làm bạn với thổ hào.
Điều Tiêu Cảng muốn nói với ba mẹ đã viết thật dày, lần này ngoại trừ muốn phiếu xe đạp ra cũng không có gì để nói, cũng chỉ viết ba bốn dòng mà thôi.
Viết xong gấp lại, đưa tiền phong bì và tem qua: "Phiền anh Hoàng.”
"Không phiền toái, không phiền toái." Lúc hắn viết thư, người đưa thư cũng đã nhìn thấy đậu tằm bị nhét trong túi, vừa nghĩ đến nụ cười của bọn nhỏ khi mình mang đậu tằm về nhà, hắn càng nhiệt tình với Tiêu Cảng.
Cất thư xong, hắn hỏi: "Đúng rồi, các người có biết đại đội La trưởng ở nơi nào không?"
Đưa thư mười mấy năm, cho dù không rõ tên của người trong mười mấy đại đội xung quanh, nhưng cũng nhận ra đại đội trưởng của mỗi đại đội.
"Là thư của đại đội trưởng sao." Dung Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô hỏi: "Là từ Tương Thành gửi tới sao?"
"Đúng." Người đưa thư tò mò nhìn cô: "Sao cô biết?"
Dung Hiểu Hiểu không trả lời câu hỏi của hắn: "Đại đội trưởng đi trấn chắc còn chưa trở về, anh có thể đem thư đưa đến nhà ông ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận