Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 174. Chương 174

Trong mắt Ngô Bình Tuệ sự khâm phục càng ngày càng nồng đậm, nhìn bà Lỗ giống như nhìn người thầy của cuộc đời mình: "Lỗ bà bà, ngài thật lợi hại."
Dung Hiểu Hiểu không khoa trương như chị hai.
Nhưng trong lòng cũng rất bội phục Lỗ bà bà.
Giống như chị Tần nói, chính bởi vì Lỗ bà bà làm những việc đó, cô gái kia này mới có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm, một lần nữa được sinh ra.
Bà Lỗ dường như không kiên nhẫn nữa: "Được rồi, chuyện cũng đã quá lâu rồi, nói những thứ này làm cái gì?"
"Lâu thì có lâu một chút, nhưng người ta luôn nhớ ân tình của mẹ." Tần Tuyết Hoa còn nói: "Còn không phải sao, đêm trước hai vợ chồng trẻ còn đến thăm mẹ, mang theo một con gà mái già.”
Con gà mái hiện đang ở sân sau, gần như mỗi ngày đều có thể đẻ một quả trứng.
Bà Lỗ không để ý tới lời nói của con dâu nữa, nói với hai chị em: "Nhà thanh niên tri thức bên kia vốn không chen chúc được, bây giờ cô đi qua cũng không chắc có thể tìm được chỗ ngủ, bên cạnh sân nhà tôi không phải có phòng nhỏ sao? Trước kia là phòng của cha mẹ chồng tôi, sau khi bọn họ qua đời vẫn luôn để trống, nếu các cô không ngại, có thể ở bên này trước.”
Hai chị em Ngô Bình Tuệ làm sao có thể để ý.
Tất nhiên là vui mừng đồng ý.
Trước kia Ngô Bình Tuệ đã phát sầu chuyện ăn ở rồi.
Nhà thanh niên tri thức bên kia nhiều người chen chúc, ngay cả xoay người cũng rất khó khăn, lúc đầu cô ấy một chút cũng không quen, cả mấy đêm liền cũng ngủ không ngon.
Cuối cùng cũng bị ép buộc phải làm quen.
Cô ấy đã quen với nó, nhưng cô không muốn em gái mình phải chịu tội này.
Nói là căn nhà cũ không có người ở, kỳ thật bên kia cũng là phòng mà bà Lỗ muốn thuận tiện bố mẹ chồng nên mới xây dựng, nhỏ một chút nhưng cũng thu thập rất sạch sẽ, các cô lấy chăn ra là có thể ở lại.
Ăn cơm, lại nói chuyện một hồi.
Ngô Bình Tuệ đi nhà thanh niên tri thức lấy đồ trước, chờ sau khi dọn dẹp giường xong, thì sớm đi ngủ.
Vốn cô ấy còn muốn lôi kéo em gái nói chuyện, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa mới nằm xuống không bao lâu, tiếng hít thở của em gái đã đều đặn, hiển nhiên một đường đi vất vả, nên cũng không mở miệng quấy rầy con bé.
Dung Hiểu Hiểu ngủ một giấc đặc biệt sâu.
Ngày hôm sau bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng đến không thể không mở mắt ra.
Không chắc bây giờ là mấy giờ, nhưng ước tính thế nào cũng phải chín hoặc mười giờ.
Hiếm khi được ngủ nướng, giấc ngủ này thực sự thoải mái.
"Chị, chị tỉnh rồi."
Dung Hiểu Hiểu vừa mới đi ra cửa, một bé trai đã tiến lại gần.
Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, mới nhìn ra đây là Bát Hầu ngày hôm qua được chị Tần xách về.
“Chị, đây là bánh chị Ngô để lại cho chị, có muốn em làm nóng cho chị không.”
Dung Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng hắn mới bốn năm tuổi, làm sao có thể để hắn hỗ trợ.
Mượn bếp nhà thằng bé hâm nóng bánh, nhìn đôi mắt trông mong của Bát Hầu thì bẻ một nửa đưa qua: "Ăn đi.”
"Cảm ơn chị." Bát Hầu đáp lớn, làm những con chim đậu trên cây lớn sợ hãi bay đi.
Cô nhìn cây lớn này, phát hiện phía trên đã kết được không ít trái nhỏ: "Đây là cây gì?"
"Cây hồng." Bát Hầu gặm bánh trả lời: "Hai tháng nữa là có thể kết quả.”
Không chỉ trong sân nhà chị Tần có cây hồng.
Nếu như cô nhớ không lầm, một đường đi tới nhà chị Tần, đã nhìn thấy xung quanh có không ít cây lớn tương tự.
Khó trách là xã sản xuất lương thực lớn, đất đai bên này màu mỡ, không chỉ có lương thực sinh trưởng tốt, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng phát triển.
Đại đội hồng sơn thì khác.
Phần lớn đều là một mảnh đất vàng, trong sân nhà nào cũng trần trụi, hầu như không có người trồng cây ăn quả.
Giống như thím Trần nói, muốn đi hái trái cây hái nấm, còn phải đi về phía sau núi một hai tiếng đồng hồ.
Cô nghĩ lát nữa cô sẽ đi ra ngoài để xem xét kỹ hơn.
Đại đội Nam Vọng đất đai tốt như vậy, chắc không chỉ có cây hồng mà thôi
"Thật tốt, phía trên kết không ít hồng đấy." Dung Hiểu Hiểu thật sự hâm mộ.
Hồng tươi ngon, hương vị của hồng cũng không kém.
"Có rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi bọn em ăn không hết nha." Bát Hầu không quan tâm đến hồng.
Mỗi năm đại đội đều có rất nhiều hồng.
Tươi ăn không hết thì giữ lại ăn hồng phơi khô, hương vị quả thật không tệ, nhưng năm nào cũng ăn tháng nào cũng ăn, ăn cho đến nỗi bây giờ nhìn không thể thích nổi.
Không hấp dẫn như cái bánh trong tay mình.
Bát Hầu nghiêng đầu: "Chị muốn ăn hồng sao? Em lấy cho chị.”
Không đợi đối phương trả lời, đã cất chân ngắn trở về phòng, Không lâu sau trong tay cầm hai miếng bánh hồng đi ra: "Chị, cho.”
Tiểu tử kia hào phóng, Dung Hiểu Hiểu cũng không hề keo kiệt, móc một nắm kẹo đường nhét qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận