Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 63. -

Chương 63
Lúc Ngô Truyền Phương nhận điện thoại, Dung Thủy Căn vẫn ở bên cạnh chờ, tiến lại gần nghe kỹ cũng có thể nghe được giọng của chị hai trong micro.
Trước khi Truyền Phương đến, ông cũng đã cùng chị hai nói chuyện rất nhiều.
Biết rằng chị ấy đang sống ở nhà cũ, có một đứa cháu trai tám tuổi bên cạnh.
Sau đó, không có ai khác.
Dung Thủy Căn không tiếp tục truy vấn chuyện của anh rể cùng cháu trai, chị hai không nói sợ là người đã không còn.
Một người lớn tuổi, một người dưới mười tuổi.
Ngẫm lại cũng biết cuộc sống của bọn họ không dễ chịu, làm cho trái tim ông càng thắt chặt.
Lần này ông không truy vấn quá chi tiết, cũng là muốn chờ ngày nào đó chị hai không ở bên cạnh sẽ hỏi Hiểu Hiểu một chút, xem chị ấy rốt cuộc có tình huống gì.
Ngô Truyền Phương nói hai phút, còn có rất nhiều chuyện chưa nói, nhưng bà Dung thật sự luyến tiếc tiền điện thoại, nên hẹn nhau sẽ tán gẫu qua thư.
Cuối cùng, Ngô Truyền Phương dặn dò con gái bên kia: "Tìm được cô hai con nên chúc mừng thật tốt, đừng không nỡ tiêu tiền, còn có phải bảo trọng, có chuyện gì nhất định phải viết thư cho người trong nhà.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, mới cúp điện thoại.
Dung Thủy Căn móc tiền ra.
Ông luôn chờ điện thoại của con gái, trên người vẫn mang theo tiền.
Nhưng tiền mang theo có chút không đủ, ông ngượng ngùng nói: "Lão Lưu, số còn thiếu chờ tôi đưa tới cho ông.”
"Không vội không vội." Lão Lưu nhìn Ngô Truyền Phương mặt không chút thay đổi, áy náy nói: "Xin lỗi đồng chí Ngô, tôi thật sự là nhất thời hiểu lầm, bằng không cũng sẽ không vội vàng nhờ người đi tìm bà.”
Sau khi biết nhầm, hắn còn tìm người truyền tin tức, nhưng không nghĩ tới đồng chí Ngô tới nhanh như vậy.
"Quên đi, ông cũng có lòng." Ngô Truyền Phương khoát tay, lại cười nói: "Đúng rồi, lão Lưu ngày mai nhớ tới nhà uống rượu.”
"Ăn rượu mừng sao?" lão Lưu buồn bực: "Không phải hai người nói rượu mừng của con trai lớn trước mắt không làm nữa sao?"
"Rượu mừng của hắn quả thật không làm." Ngô Truyền Phương tạm thời có chủ ý, một tay khoác lên vai lão Dung: "Lão Dung nhà tôi tìm được người trong nhà thất lạc nhiều năm như vậy, hiện giờ có thể đoàn tụ chính là một chuyện vui lớn, đáng để tổ chức tiệc rượu chúc mừng.”
"Đúng đúng đúng, một chuyện vui lớn." Dung Thủy Căn liên tục gật đầu.
Gần ba mươi năm, ông đã chờ đợi ngày đêm, vô số lần cầu nguyện ông trời cho họ một ngày đoàn tụ.
Vô số lần khủng hoảng, lo lắng Dung gia chỉ còn lại có một mình mình.
May mắn thay, ông đã tìm thấy chị gái ruột của mình.
Đây thực sự là một niềm vui lớn
Cứ như vậy, người thân và bạn bè Ngô gia lại một lần nữa nhận được lời mời.
Thực sự rất kịch tính.
Vừa hủy bỏ hôn sự của con trai, kết quả bây giờ lại tổ chức rượu đoàn tụ.
Như vậy xem ra, Ngô gia thật sự không có ý định để con dâu lớn vào cửa, đồ ăn cố ý chuẩn bị cho tiệc mừng đều lên bàn, cũng không thể lại mua một lần nữa chứ.
Có tiền cũng không thể làm như vậy.
Ngay trong ngày ăn tiệc rượu, một cô nhóc gầy rời khỏi đại tạp viện Ngô gia, một đường chạy đến đầu kia của trấn nhỏ, chui vào một con hẻm có vẻ có chút rách nát.
Cô bé cũng không lập tức về nhà, mà trước tiên xem trong nhà có ai hay không, xác định không có người sau đó mới nhanh chóng chạy vào phòng: "Chị cả, chị nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi Ngô gia.”
Đoàn Nguyệt bị người đột nhiên tiến vào dọa nhảy dựng lên: "Không phải em đi nhặt than sao? Sao lại trở về?"
"Em đi ngang qua Ngô gia thấy bọn họ đang làm tiệc rượu, bọn họ thật sự không có ý định cho ba mẹ mở công phu sư tử ngoạm." Đoàn Xuân tính tình nóng nảy, mở tủ ra tính toán thu dọn đồ đạc cho cô ta.
“Thế nhưng…"
"Chị vì cái nhà này trả giá nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Thật muốn bị nhà này ép chết?" Đoàn Xuân cắt ngang lời cô ta: "Chị hiện tại đi Ngô gia, cho dù không tổ chức tiệc rượu cũng phải vào cửa nhà bọn họ, chỉ có rời khỏi nơi này đến Ngô gia chị mới có thể sống tốt.”
Đoàn Nguyệt còn có chút chần chờ. Ngón tay vuốt ngón tay, có vẻ do dự.
Hai ngày trước hôn sự đột nhiên tăng thêm tiền sính lễ, chuyện này cô ta cũng không muốn, nhưng đó là ba mẹ, là người sinh ra cô ta, cô ta làm sao có thể cự tuyệt.
Đoàn Xuân nhìn bộ dạng này của cô ta thì rất nóng nảy: "Chị còn do dự cái gì, chị có biết nếu Ngô gia thật sự không muốn cưới chị, chị sẽ thế nào không? Về nông thôn làm thanh niên tri thức còn coi như tốt, chị rất có thể sẽ bị ba mẹ bán đi, bất kể là lão già hay là góa vợ, hoặc là một tên ngốc, chỉ cần ai cho tiền, bọn họ sẽ bán chị cho người đó.”
Mặt Đoàn Nguyệt trắng bệch, cô ta không cách nào phủ nhận.
Bởi vì cô ta biết em gái nói không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận