Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 64. -

Chương 64
Đoàn Xuân hai tay đặt trên vai cô ta, chậm rãi nói: "Chỉ có gả cho Ngô gia, chị mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp chân chính, anh rể tuy rằng vừa chất phác lại yếu mềm, nhưng hắn có một đôi cha mẹ tốt, chú Dung là công nhân cao cấp, trong nhà cũng không lo ăn uống. Thím Ngô nhìn không dễ ở chung, nhưng chỉ có bà ấy mới có thể đè ép được ba mẹ chúng ta, nếu thật sự muốn náo loạn, ba mẹ không chắc có thể có trái tốt ăn.”
Cô bé nhìn chị cả trước mặt thật sâu.
Có lẽ chị cả không dám phản kháng lại dễ dàng bị người ta xúi dục, tính tình rất không tốt, nhưng chị cả lại là người duy nhất nguyện ý chiếu cố cô bé lớn lên, nếu như không có chị cả ở đây, có lẽ cô bé đã sớm bị ba mẹ trọng nam khinh nữ dìm chết.
Đoàn Xuân mang theo chút cầu xin: "Chị cả, chị cứ nghe em đi.”
"Nhưng…" Đoàn Nguyệt có chút buông lỏng, kỳ thật chính cô ta cũng hiểu được.
Nếu như không ở cùng một chỗ với Ngô Bình Tổ, kết quả của cô ta nhất định rất thảm, giống như hai cô của cô ta, mỗi lần nhớ tới cuộc sống của các cô cô, sẽ làm cho cô ta sởn tóc gáy.
Cô ta khẩn trương nuốt nước miếng: "Nhưng chị đi như vậy, nếu ba mẹ náo loạn thì làm sao bây giờ?"
"Cho nên chị ngàn vạn lần không thể quay đầu." Đoàn Xuân dặn dò cô ta: "Cán bộ hội phụ nữ trấn đã nói qua, hiện tại là thời đại tự do yêu đương, cha mẹ không thể bức bách con cái, chỉ cần chị đứng vững là được, bọn họ đối với chị một chút biện pháp cũng không có, chỉ cần chị đứng vững được, thím Ngô sẽ thay chị giải quyết hết thảy phiền toái.”
Cô bé lặp lại lần nữa: "Chị nhất định không thể bị ba mẹ xúi giục nữa, bằng không không ai có thể giúp được chị, đi Ngô gia cũng đừng coi nơi này là nhà mẹ đẻ, tất cả những gì chị làm đã đủ để trả nợ cho bọn họ, bọn họ chậm trễ chị nhiều năm như vậy, đừng để bọn họ chậm trễ cả đời chị.”
"Chị hiểu chị hiểu." Lòng bàn tay Đoàn Nguyệt khẩn trương đổ đầy mồ hôi.
Đoàn Xuân thay cô thu dọn đồ đạc.
Kỳ thật cũng không có gì để thu thập.
Nếu không phải muốn bán con gái với giá tốt, sợ là ngay cả quần áo cũng không có ý định làm cho các cô.
Sau khi thu thập xong, Đoàn Xuân kéo Đoàn Nguyệt đang khẩn trương đến thân thể run rẩy ra cửa, một đường chạy đến một chỗ đầu hẻm nào đó, cô bé thúc giục: "Đi thôi, đến Ngô gia hãy nói với thím Ngô, chị đã suy nghĩ rõ ràng, tình nguyện không cần sính lễ cũng muốn gả vào nhà bọn họ, thím Ngô không phải là người nhỏ mọn, nhất định sẽ chuẩn bị cho các chị một ít đồ đạc, so với tiện nghi cho người Đoàn gia, chi bằng chị cùng anh rể cầm lấy.”
Đoạn Nguyệt đã sớm khóc như mưa, bởi vì nước mắt làm cho cô không thấy rõ mặt em gái.
Em gái chỉ mới mười lăm tuổi, lại nghĩ nhiều hơn cô nhiều.
Cô không rời đi ngay lập tức, lo lắng nói: "Nhưng chị đi, em làm sao bây giờ?"
Cô có thể có Ngô gia che chở, nhưng em gái thì sao.
Đoàn Xuân nghe vậy cười: "Em còn nhỏ, có thể có chuyện gì?"
Cô bé giơ tay lên lau nước mắt cho chị cả, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, không phải em còn có chị sao, chẳng lẽ em thật sự xảy ra chuyện chị lại mặc kệ em!"
"Tất nhiên là không."
Đoàn Xuân cười càng sáng lạn: "Vậy là được rồi."
Đưa tay đẩy đẩy: "Được rồi, mau đi thôi, nếu không người Đoàn gia sẽ trở về.”
Nhìn bóng lưng chị cả rời đi, ý cười trên mặt Đoàn Xuân thu liễm.
Cô ấy khác với chị cả.
Trái tim cô rất lạnh, mặc kệ mấy người gọi là cha mẹ kia đau khổ cầu xin hay nghiêm khắc đánh mắng, cô ấy cũng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.
Muốn dựa vào cô ấy nuôi một đại gia đình, nằm mơ đi.
Trong ngõ nhỏ phía trước đã không thấy được bóng dáng chị cả.
Khoảnh khắc này Đoàn Xuân đặc biệt thoải mái.
Cuối cùng cũng kéo chị cả ra khỏi vũng bùn, tựa như khi còn bé chị ấy vớt cô bé lên từ trong bể nước vậy.
Ngay khi màn đêm buông xuống, một người mang theo túi xách nho nhỏ đi vào đại trạch viện nơi Ngô gia ở.
……
Cùng lúc đó, trên con đường nông thôn ở đâu đó ở đông bắc, một con bò già kéo xe ba gác chậm rãi đi về phía trước.
Người đàn ông bên cạnh con bò già nhíu chặt mày.
Hiển nhiên chuyện hắn muốn làm không có đầu mối, ngược lại còn bởi vì một số chuyện càng thêm ưu sầu.
Mà bà Dung ngồi trên xe ba gác lại đang đau lòng, cho dù nhìn không thấy, cũng có thể cảm nhận được trọng lượng trong túi, lông mày nhíu lại giống như đại đội trưởng: "Con bé này, sao cháu lại cắt một miếng thịt lớn như vậy, rất phí tiền.”
Dung Hiểu Hiểu giòn giã đáp: "Mẹ cháu nói rồi, hôm nay phải chúc mừng thật tốt.”
Cô là một đứa trẻ ngoan ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Vì vậy, thịt phải cắt một miếng lớn để đủ ăn nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận