Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 135. Chương 135

Vừa nói vừa mời người ngồi xuống.
Bà Chu bảo cô ấy đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, rồi đi theo vào bếp rót một ly nước đường nâu.
Dùng nước đường nâu chiêu đãi khách, đây tuyệt đối là tiêu chuẩn của khách quý: "Đây là đường Khánh Hoa mang về từ nhà mẹ đẻ, ngày thường còn không nỡ cho mấy đứa nhỏ trong nhà một chút, cô nếm thử xem có ngọt không, không ngọt tôi lại cho cô thêm một chút.”
Dung Hiểu Hiểu nhấp một ngụm, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.
Còn chưa nói, nước đường đặc biệt ngọt, hiển nhiên lúc cho đường nâu đã rất có lòng.
"Chu bà bà, nước này thật ngọt."
Bà Chu trên mặt nở hoa: "Cô thích là được rồi.”
Ngay sau đó đứng dậy tính toán đi làm đồ ăn: "Để chị dâu nói chuyện với cô, cô chờ tôi làm món cá chiên sở trường, bảo đảm ngon.”
Vừa bước vào phòng bếp, đã thấy cháu trai mình lui ở vị trí góc tường không biết làm gì, bà ta tò mò đi lên trước, trong nháy mắt nổi giận: "Nhị Dát, thằng nhóc cháu đáng giết ngàn đao, lại còn dám trộm cá trong nhà ăn, xem bà có đánh chết cháu không, cái đồ tham ăn này."
“Bà ơi, cháu không ăn vụng cá.”
“Cháu còn chạy, nhanh chóng đứng lại cho bà già này.”
Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía phòng bếp, chỉ thấy một cái đầu nhỏ từ bên trong chui ra, lập tức trốn ở sau lưng cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo cô: "Cháu không trộm, con cá này là cháu nhặt được, người ta vứt đi không cần cháu mới nhặt được.”
"Nói nhảm, nhà ai mà vứt cá đi được." Bà Chu không tin, cầm roi chỉ vào hắn: "Mau đến đây cho bà, bằng không bà sẽ đánh sưng mông của cháu.”
Chỉ vào cái đầu nhỏ không phải chỉ vào Dung Hiểu Hiểu.
Dung Hiểu Hiểu rụt lại về phía sau, cười khổ nói: "Chu bà bà đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói là được rồi.”
Bữa ăn này thật không dễ dàng.
"Mẹ, mẹ chậm một chút, cá trong nhà không thiếu." Vương Khánh Hoa vội vàng ngăn cản: "Đại đội chia cá đều ở đây, Nhị Dát không có trộm trong nhà.”
"Cháu không trộm." Có người chứng minh đứa nhóc trong nháy mắt càng trở nên tự tin: "Là chú thanh niên tri thức ném cá vào góc tường, cháu nhặt về ăn.”
"Thanh niên tri thức nào nỡ làm như vậy, ngay cả cá cũng ném đi." Bà Chu chậc chậc hai tiếng: "Cháu trai bà rất thông minh, ở nhà còn có thể nhặt được thịt ăn.”
Nhị Dát trong nháy mắt nở nụ cười, nhếch ra lộ mấy cái răng nhỏ trong miệng.
Dung Hiểu Hiểu híp mắt: "Là thanh niên tri thức Chu sao?"
Nhị Dát gật gật đầu: "Chính là hắn, bà nội nói thanh niên tri thức Chu hai mắt một lớn một nhỏ, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.”
Nói xong, hắn nhìn chị gái thanh niên tri thức trước mắt: "Em cũng biết chị, bà nội nói chị."
"Khụ khụ thằng nhóc cháu mau câm miệng." Bà Chu vội vàng ngắt lời cháu trai.
Bà ta chỉ có một bệnh, thích bình luận về ngoại hình của người khác, ở nhà nói nhiều hơn cho con cái học tập.
Vốn đang vội vàng lấy lòng thanh niên tri thức Dung, cũng không thể đắc tội người ta được.
Dung Hiểu Hiểu ngược lại không thèm để ý cái này: "Ý cháu là thanh niên tri thức Chu ném cá ở góc tường."
"Không phải sao, là ném chén vào góc tường, ném rất mạnh nha." Khuôn mặt Nhị Dát cau lại, muốn nặn ra bộ dạng hung ác của thanh niên tri thức Chu.
Dung Hiểu Hiểu đưa tay móc vào túi, lấy một nắm kẹo nhét vào trong tay hắn.
Hai mắt Nhị Dát mở lớn.
Bà Chu vội vàng ngăn cản: "Cô làm cái gì vậy, thằng bé sao có thể lấy nhiều kẹo đường của cô như vậy.”
Dung Hiểu Hiểu ngăn tay bà ta lại: "Không có việc gì, Nhị Dát vừa vặn nói cho cháu biết một chuyện muốn biết, xem như là phần thưởng cho thằng bé.”
Nói xong, vỗ vỗ lưng Nhị Dát: "Đi chơi đi.”
Thằng nhóc cầm kẹo không nói hai lời đã cất bước bỏ chạy, sợ bà nội tịch thu kẹo của hắn.
Bà Chu tức giận: "Tên nhóc này, tôi mời cô đến ăn cơm, ngược lại làm cho cô tốn kẹo rồi.”
Nếu chỉ ăn cơm không thôi, vậy thì không sao cả.
Nhưng bây giờ bà ta có việc muốn nhờ thanh niên tri thức Dung, làm sao có thể để cho người ta tốn kém.
Cho dù ngày thường bà ta thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng cũng biết khi nào nên hào phóng một chút.
Cắn răng, cuối cùng quyết định cắt khúc lạp xưởng con gái đưa về từ nhà chồng vào dịp Tết.
Nửa tiếng sau, trên bàn cơm nhà bà Chu đã bày hai món mặn.
Đồng thời người nhà bà Chu cũng lục tục xuống công trở về, nhìn thấy trên bàn bày thức ăn đều đồng loạt hít sâu một hơi, bất quá dù có đau lòng ai cũng không dám mở miệng nói cái gì, hiện tại nhà này là bà Chu làm chủ.
"Thanh niên tri thức Dung, cô nếm thử món cá sở trường tôi làm." Bà Chu vươn đũa ra xúc hai cái trên đĩa, trực tiếp gắp toàn bộ bụng cá ngon nhất vào trong chén khách quý: "Đây chính là món ăn sở trường của tôi, cá chiên đủ dầu mới thơm, trong đại đội không ai nỡ bỏ dầu hơn tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận