Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 134. Chương 134

Hắn thật sự không muốn dây dưa nữa.
Vốn là mang theo nhiệm vụ đi tới đại đội Hồng Sơn, quá nổi bật nhất định sẽ bại lộ, cho nên vẫn luôn ngụy trang là người qua đường, hiện tại tốt rồi, ánh mắt toàn đại đội đều rơi vào trên người hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất bất an.
Thật sự không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp cho nên dứt khoát thừa nhận.
Huống chi vốn là hắn nói lung tung: "Là tôi nói chuyện không chú ý, thanh niên tri thức Dung cô yên tâm, lần sau tôi khẳng định không nói lung tung.”
Trong thực tế, đây cũng không phải chuyện quá lớn.
Chỉ cần xin lỗi xong là có thể cho qua.
Đại đội bên này còn chưa có phản ứng, Dung Hiểu Hiểu đã mở miệng trước: "Nếu thanh niên tri thức Chu đã xin lỗi, vậy tôi cũng không thể một mực nắm lấy không buông, dù sao anh cũng chỉ thuận miệng nói, cũng sẽ không nghĩ tới sẽ tạo ảnh hưởng lớn đối với tôi như vậy.”
Nói xong, dừng một chút: "Chỉ là vẫn muốn nói, thanh niên tri thức Chu vẫn nên cẩn thận lời nói và hành động thì tốt hơn, nếu là ở nơi cha tôi làm việc, anh thuận miệng nói như vậy không chỉ tạo thành ảnh hưởng đến công việc của cha tôi, người khác còn có thể hoài nghi tính công bằng của nhà máy.”
Chu Hồng Bân buồn bực: "Tôi biết rồi.”
Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Anh không trách tôi làm lớn chuyện là được, bây giờ anh đang ở đại đội Hồng Sơn, mặc kệ nói cái gì cũng không ảnh hưởng đến cha tôi, tôi chỉ sợ anh thuận miệng nói thói quen, ở bên ngoài nói chuyện gì đó, lúc đó ảnh hưởng đến cả đại đội sẽ không tốt.”
"Đúng đúng đúng, thanh niên tri thức Chu miệng không nghiêm, ai biết có thể ở bên ngoài nói lung tung hay không." Bà Chu lập tức huờ theo, hoàn toàn nghiêng về phía Dung Hiểu Hiểu: "Lấy việc đánh cá mà nói, nếu hắn ở bên ngoài nói loạn, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc thả lưới đánh cá của chúng ta sao?"
"Đúng vậy."
“Còn có thể ảnh hưởng như thế nào.”
“Cô bị ngốc sao, bên ngoài nếu biết sông nhỏ của đại đội chúng ta có thể vớt được nhiều cá như vậy, chẳng may vụng trộm đến vớt thì làm sao bây giờ.”
Lời này vừa nói ra, có một số người sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Nhà ai mà không có thân thích từ đại đội khác gả tới, cũng có nhà mẹ đẻ gả đi.
Mình ăn cá, có một số người sẽ tiết kiệm một ít mang về cho người nhà mẹ đẻ, cũng có người ở trước mặt thân thích khoe khoang, tất nhiên sẽ nói ra chuyện lưới đánh cá.
Không cần thanh niên tri thức Chu nói lung tung, bọn họ đã sớm truyền tin tức này ra ngoài.
La Kiến Lâm trầm mặt: "Họa từ miệng ra, thanh niên tri thức Chu nên ít nói một chút đi.”
Nói xong, hắn nói với người bên cạnh: "La Hạ, mấy ngày nay con mang theo thanh niên tri thức Chu làm việc, nhìn chằm chằm đừng để anh ta nói lung tung.”
Chu Hồng Bân vừa nghe vậy trước mắt đã có chút đen.
Làm việc với La Hạ.
La Hạ làm công việc mệt mỏi nhất, có thể lấy mười công điểm, nhưng mệt cũng là mệt nhất, tại sao anh ta phải chịu đựng nỗi khổ này.
Vừa định mở miệng muốn cự tuyệt, La Kiến Lâm lại nói tiếp: "Nếu anh cảm thấy tôi quá nghiêm khắc, vậy thì cứ đến xã tố cáo tôi, tôi nhờ người đưa anh đi.”
Chu Hồng Bân lựa chọn câm miệng.
Hắn chỉ hận không thể làm người trong suốt, làm cho tất cả mọi người không chú ý đến mình, làm sao còn dám chủ động chạy đến xã.
Cuối cùng cũng chỉ có thể không cam lòng, tình nguyện nhận việc.
Dung Hiểu Hiểu ở một bên lạnh nhạt nhìn, luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Còn không đợi cô suy nghĩ kỹ, bà Chu đã nở nụ cười đi tới: "Nhìn thanh niên tri thức Dung của chúng ta chịu ủy khuất, hôm nay đi nhà bà già tôi, tôi chiên cá cho cô ăn.”
Nói xong, không cho cô cự tuyệt đã dắt người đi về phía nhà mình.
Tiểu đội trưởng Lý Tứ nhìn thấy, hô: "Còn chưa đến giờ xuống công, bà đã chạy đi đâu đó?"
Bà Chu trừng mắt nhìn hắn một cái:"Công thêm thời gian đi tiểu là có thể tan tầm rồi, cậu coi như tôi mang thanh niên tri thức Dung đi tiểu không được sao?"
Dù sao, người bà ta nhất định phải mang đi.
Dung Hiểu Hiểu lần này không từ chối, nửa đường gặp Sửu Ngưu còn nói một tiếng, rồi đi theo bà Chu trở về, trên đường còn nói: "Lần này may mà nhờ có các bà, bằng không một nữ đồng chí như cháu cũng không biết nên ra mặt cho cha mình như thế nào.”
"Cái này tính là cái gì, sau này có chuyện gì cứ việc tới tìm bà bà." Bà Chu vỗ ngực cam đoan, vừa mới vào trong nhà đã nói với con dâu nhỏ trong phòng: "Khánh Hoa, con lấy cá nhận được ngày hôm qua ra, hôm nay mẹ đến hiến một tay.”
Không bao lâu sau, một người phụ nữ bụng bầu đi ra.
Dung Hiểu Hiểu khách khí nói: "Chị dâu, quấy rầy rồi.”
Vương Khánh Hoa liên tục xua tay: "Không quấy rầy, cô chính là thanh niên tri thức Dung sao, mấy ngày trước nghe mẹ nói muốn mời cô tới làm khách, hôm nay cuối cùng cũng mời tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận