Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 196. Chương 196

Tần Tuyết Hoa cũng không giấu diếm: "Có, mùi vị ngọt ngào này ai mà không thích, trong nhà nếu không có nước đường nâu, dùng thìa múc hai muỗng ngâm nước, đứa nhỏ cũng thích mùi này, mím một cái sẽ giống như đường vậy.”
Dung Hiểu Hiểu liên tục gật gật đầu.
Còn có thể trét lên bánh nướng, hương vị khẳng định đặc biệt tốt.
"Nhưng, phần lớn mọi người đều đưa trái cây đến cho chị làm rồi trả công, rất ít người sẽ trực tiếp đến đổi." Tần Tuyết Hoa giải thích.
Trái cây rừng có thể hái ở khắp mọi nơi, không cần phải chi tiêu tiền để mua ở đây.
Về phần giúp đỡ chế biến, đơn giản chỉ là chuyện hai quả trứng gà một nắm rau xanh, nếu cô ấy muốn giúp thì giúp, nếu không muốn phản ứng, tùy tiện tìm cớ đẩy đi là được.
Ngô Bình Tuệ suy nghĩ một chút, cũng không lập tức nói ra chuyện buôn bán mứt.
Cô phải cùng đại đội trưởng bàn giao trước, xác định chuyện này có thể khả thi rồi mới nói rõ với chị Tần, nếu công thức ở trong tay chị ấy, đại đội cũng phải xuất ra một vài thứ để trợ cấp, những thứ này cũng phải để đại đội trưởng cân nhắc.
Trước tiên đóng một chai, Ngô Bình Tuệ cầm lấy rồi nói: "Em đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, thì cầm theo bảng báo giá đi đến nhà đại đội trưởng.
Dung Hiểu Hiểu không đi theo, tiếp tục cùng chị Tần đổ đầy hai cái bình còn lại.
Cô nghĩ hai ngày nay rảnh rỗi có nên đi dạo quanh núi hay không, đồ ăn ngon như vậy cô hai cùng Sửu Ngưu khẳng định thích.
"Đúng rồi, thanh niên tri thức Phòng đã trở lại." Tần Tuyết Hoa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói: "Tên khốn kia bị người khiêng trở về, còn chưa về đến nhà thanh niên tri thức đã bị Triệu Hồng quấn lấy.”
"Triệu Hồng quấn lấy hắn?" Dung Hiểu Hiểu trong nháy mắt hứng thú, nhu thuận làm tốt tư thế chờ bát quái.
"Bà thím Triệu Hồng kia không biết xấu hổ, nói thanh niên tri thứcPhòng chiếm tiện nghi của bà ta.”
“Nếu không bồi thường cho bà ta thì bà ta sẽ trực tiếp kiện lên xã. "Tần Tuyết Hoa vẻ mặt ghét bỏ.
Một bà thím 50-60 tuổi nói một chàng trai ở độ tuổi hai mươi chiếm tiện nghi của bà ta.
Cũng chỉ có bà Triệu da mặt dày mới có thể tìm loại lý do này để kiếm lợi từ thanh niên tri thức Phòng.
"Lúc trước không phải em cho hắn hai mươi đồng tiền thuốc men sao? Bà Triệu kia đã nhìn chằm chằm cái này."
Dung Hiểu Hiểu nhướng mày: "Đại đội trưởng không phải nói trừ bỏ tiền thuốc còn lại đều cho mấy người khác làm tiền chạy việc vặt sao."
"Mấy thằng nhóc kia thành thật, cũng không tiện cầm quá nhiều." Tần Tuyết Hoa chắc đã đi xem náo nhiệt một hồi, biết rõ ràng: "Cuối cùng còn dư lại mấy hào, bà Triệu kia đã theo dõi nhìn trúng, hơn nữa thanh niên tri thức Phòng nói như thế nào cũng là người từ trong thành tới, không có tiền cũng có đồ, em chờ đi, chỉ bằng thanh niên tri thức Phòng mềm nhũn kia, khẳng định không phải là đối thủ của bà Triệu.”
Cả hai đều không phải là loại người tốt đẹp gì.
Chỉ thích nhìn thấy bọn họ cắn chó.
Dung Hiểu Hiểu nghe được ngứa ngáy trong lòng, sao lại bỏ lỡ chứ.
Bất quá nghe ý của chị Tần, trò hề này chỉ mới đến giữa trận, kết cục, cô chưa hoàn toàn bỏ qua.
So với em gái thích xem náo nhiệt, Ngô Bình Tuệ chính là một nữ nhân vì sự nghiệp.
Cô ấy đến nhà đại đội trưởng, nói ra một trận.
Hoàng Bản Đồng đối diện đầu tiên là dở khóc dở cười, cảm thấy suy nghĩ của cô ấy thật sự quá ấu trĩ, loại buôn bán mứt đóng hộp này đều là thứ trong nhà máy trên trấn mới có thể sản xuất ra, bọn họ là một đại đội sản xuất nho nhỏ, làm sao có thể làm tốt
Nhưng nghe xong, thần sắc trên mặt hắn dần dần thận trọng, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu.
Tại sao không?
"Đại đội trưởng, đại đội chúng ta vì sao không thể làm." Ngô Bình Tuệ lại hỏi, cô ấy đưa bảng giá của bình và một lon mứt mới ra lò bày ở trước mặt hắn: "Thành phẩm đã làm ra, đại đội chúng ta chỉ thiếu kênh tiêu thụ, nhưng tôi đã hỏi qua cung tiêu xã, tuy rằng xung quanh không có đại đội trao đổi mứt ở cung tiêu xã, nhưng lại gửi qua một ít đồ thủ công, ví dụ như quạt bồ, chiếu, thậm chí còn có một ít giày dép rơm, mũ rơm, nếu bọn họ có thể gửi bán, vì sao chúng ta không thể lấy danh nghĩa đại đội gửi mứt ở cung tiêu xã?"
Phải, phải.
Tại sao không?
Hoàng Bản Đồng không trả lời được.
Hắn không thể nói vì các đội khác chưa từng làm điều này.
Lời này không cần phải nói, hắn đã tự mình phản bác mình, nếu các đại đội khác chưa từng làm qua, vậy bọn họ vì sao không thể trở thành người đầu tiên.
"Hiện tại vừa vặn gặp thời cơ tốt, cây hồng đại đội chúng ta đều sắp kết quả, hoàn toàn có thể lấy những quả hồng này đến thử một lần." Ngô Bình Tuệ suy nghĩ một con đường.
Quả dại rất tốt, nhưng hái trên núi không dễ dàng, hơn nữa quả dại đa dạng, không có cách nào thống nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận