Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 146. Chương 146

Chương 146
Không đợi đối phương đáp lại, hắn lại hứa hẹn: "Nhưng nếu thanh niên tri thức Dung thật sự nguyện ý đưa lưới đánh cá cho đại đội La Trang mượn, điều kiện cô nói, chỉ cần có thể đáp ứng tôi tuyệt đối nghiêm túc thực hiện.”
Lời này vừa nói, bí thư La và La Kiến Lâm bên cạnh cũng không tiếp tục mở miệng nữa.
Dù sao lưới đánh cá đúng là thuộc về thanh niên tri thức Dung.
Cho dù trong lòng bọn họ rất không vui, cũng không có quyền lựa chọn.
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Cho mượn lưới đánh cá, đại đội sẽ bớt đi một ngày được ăn cá, chuyện quan trọng như vậy không biết có thể để tôi suy nghĩ một chút hay không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, thanh niên tri thức Dung cứ suy nghĩ, tôi chờ tin tức tốt của cô." Khóe miệng Đặng Uông nhịn không được kéo lên.
Bình thường không trực tiếp cự tuyệt, vậy chuyện này rất có thể làm được.
Vừa nghĩ đến đại đội bọn họ cũng có thể lên lưới không ít cá, tâm tình này lại nhịn không được nhảy nhót lên.
Biết ba người của đại đội Hồng Sơn muốn thương lượng, hắn cũng không tiếp tục ở lại lấy lòng người ta, tìm cớ rời đi.
Chờ xung quanh chỉ còn lại ba người bọn họ, La Kiến Lâm mở miệng trước: "Đặng Uông người này tật xấu không ít, nhưng có một điểm rất tốt, chỉ cần hắn dám hứa hẹn thì tuyệt đối sẽ thực hiện, nếu cô thật sự muốn cho mượn lưới đánh cá cũng không phải không được.”
Bí thư La ở một bên há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lưới đánh cá là của thanh niên tri thức Dung.
Cô muốn cho ai mượn thì cho.
Họ thực sự không có quyền ngăn chặn.
Huống chi đại đội dùng lưới đánh cá thời gian dài như vậy, đã vớt lên được hơn một trăm con cá, những chuyện này cũng đều nhờ thanh niên tri thức Dung.
Dung Hiểu Hiểu cũng không có theo lời bọn họ nói tiếp.
Mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đặng Uông thực sự đưa cô đến một vị trí tốt.
Bên này chắc là được cố ý để lại, nghiêng về phía màn hình không nói, trên bầu trời còn treo một bóng đèn.
Bởi vì ánh đèn, làm cho bên bọn họ có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Đại đội trưởng, đại đội nếu muốn kéo dây điện sẽ rất khó sao?"
"Khó, đặc biệt khó." La Kiến Lâm cũng ngẩng đầu theo: "Năm ngoái vì kéo một sợi dây điện, tôi chạy suốt hai ba tháng lên trấn, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.”
"Thanh niên tri thức Dung là người đến từ trấn, chắc đã quen với ban đêm có bóng đèn rồi." Bí thư La nói: "Đợi thêm hai ba năm nữa đi, chờ đến lúc đó đại đội chúng ta cũng có thể kéo dây điện.”
“Phải chờ lâu như vậy.”
Bí thư La cười khổ một tiếng: "Cái này cũng không tính là lâu, cũng nhờ đại đội La Trang kéo một máy phát điện, hai năm nay đại đội trưởng thường xuyên chạy trên trấn, cho dù không có cách nào kéo dây từ trấn tới, cũng có thể lấy một đường dây từ đại đội La Trang đến đại đội chúng ta.”
Khoảng cách giữa hai đội không xa.
Nếu có đủ dây điện cũng có thể kéo một đường dây đến đại đội Hồng Sơn.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, làm thế nào để lấy được dây điện và ai sẽ là người lắp đặt.
Không chỉ có đại đội bọn họ mới có loại ý nghĩ này, mười mấy đại đội đều ngóng trông đại đội mình có thể gọi được.
Tìm mọi cách, đi qua các mối quan hệ khác nhau.
Nhưng đại đội Hồng Sơn bởi vì tài lực yếu mà không có nhân mạch, cho dù trên trấn có đủ dây điện cũng không tới phiên bọn họ, vẫn phải chậm rãi xếp hàng mới được.
Dung Hiểu Hiểu nghe vậy có chút kinh ngạc: "Đại đội La Trang không phải kéo dây từ trong trấn, mà là dùng máy phát điện phát sao."
"Hiếm thấy đúng không." La Kiến Lâm cười cười: "Đặng Uông có năng lực không nhỏ, hắn ở trên trấn có mấy chiến hữu cũ rất có năng lực, ít nhiều cũng có thể xuất lực, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là đại đội La Trang tự mình gánh vác, sản lượng thu hoạch hàng năm luôn đứng đầu trong tất cả các đại đội.”
Dung Hiểu Hiểu trầm tư.
La Kiến Lâm không khỏi nhìn cô nhiều hơn hai lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận