Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 385. Chương 385

“Đội trưởng Vương ở đây điều tra chắc chắn sẽ gặp một số chuyện, lúc đó cũng mong các anh giúp đỡ."
Nói vậy, đại đổi trưởng La và mọi người cũng yên tâm hơn.
Lúc này Dung Hiểu Hiểu lại cười toe toét: "Tất nhiên phải hợp tác rồi, chỉ không biết đãi ngộ ra sao?"
Câu hỏi này khiến bên kia im lặng: “Đãi ngộ?"
Dung Hiểu Hiểu nói một cách chính đáng:
"Đúng vậy, chúng tôi hợp tác và giúp đỡ rồi, cũng im miệng theo yêu cầu của các anh, không thể chỉ vì dân thường chúng tôi hợp tác nhiều việc, gánh nhiều rủi ro như vậy mà cuối cùng không có chút đãi ngộ nào chứ?"
Nói rồi cô tự cười phá lên: “Nhìn tôi này, cán bộ vì dân vì nước mà, làm sao có thể lợi dụng dân thường chúng tôi chứ?"
Không chỉ nói, còn vỗ vỗ miệng, như thể đang nói mình nói bậy.
Điều này khiến vài người bên kia không biết phải phản ứng thế nào.
Từ chối thì giống như nhóm người bọn họ đang lợi dụng dân thường.
Nhưng nếu đồng ý thì họ cũng không có đãi ngộ gì cho người của đại đội Hồng Sơn.
Do sự dày mặt của Dung Hiểu Hiểu, họ một lần nữa rơi vào im lặng.
Vẫn là đại đổi trưởng La phản ứng nhanh, vội vàng xông tới, nắm lấy tay một đồng chí, cúi người cảm ơn: "Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn các đồng chí lãnh đạo đã quan tâm chúng tôi, cuộc sống trong đội rất khổ cực, nếu các đồng chí có thể giúp đỡ chút ít thì thật tốt biết bao!"
Đồng chí Dung đã dọn đường cho ông, nếu ông không tiếp nhận thì thật sự không xứng đáng làm đại đội trưởng của đại đội Hồng Sơn!
Nghĩ cũng đúng.
Lấy hợp đồng bảo mật rồi dọa nạt, họ tất nhiên sẵn lòng hợp tác, nhưng cũng không thể ép họ hợp tác mà không được đãi ngộ gì chứ?
Nói thật, nhóm điều tra này làm việc lung tung phía sau núi của họ, cũng gây một số phiền toái cho xã viên.
Bù đắp một chút cũng không sai mà?
Đại đổi trưởng La nắm lấy cơ hội, cúi người nói chuyện tử tế với họ, rồi đưa thẳng họ đến văn phòng, cùng hai ông bạn già tiếp chuyện.
Dung Hiểu Hiểu không biết kết quả cuối cùng ra sao.
Dù sao cô cũng đã ký vào hợp đồng bảo mật, ai hỏi cũng không nói gì cả, chỉ biết sau khi những người đó rời đi, cô nghe nói họ không mang theo cái hòm sắt và gạo.
Vậy nên cô trực tiếp tìm đội trưởng, nói: "Nếu không ai muốn, tôi sẽ đem xay thành bột cho heo ăn."
Gạo là thức ăn rất bổ dưỡng.
Mặc dù đã chôn không biết bao năm, cũng mốc meo sâu bọ, nếu ăn sợ gặp vấn đề, nhưng nếu xay thành bột rồi đun sôi ở nhiệt độ cao, dùng để cho heo ăn vẫn được.
Đại đổi trưởng La đang băn khoăn không biết xử lý những thứ này thế nào.
Trước khi những cán bộ kia đi, ông có hỏi có nên chuyển những thứ này lên thị trấn không, nhưng họ chỉ nói đại đội cứ tuỳ ý xử lý.
Nhưng đại đội phải xử lý thế nào?
Chẳng lẽ lại cho vào hòm rồi đào hố chôn à?
Đề xuất của đồng chí Dung thật sự rất hợp ý ông, nhưng trước khi đồng ý, đại đổi trưởng La vẫn hỏi lại một lần: "Đồng chí Dung, gạo này thật sự là gạo, nhưng cái hòm này thật sự không có giá trị à?"
Ông gắn bó với ruộng đồng cả đời.
Tất nhiên có thể nhận ra trong hòm sắt là gạo thật, loại gạo đã bóc vỏ, từng hạt rõ ràng thật 100%, chứ không phải bên trong giấu thứ gì đó có giá trị.
Nhưng ông vẫn không chắc về cái hòm.
Vẫn cứ nghĩ rằng có lẽ cái hòm này rất có giá trị.
Dung Hiểu Hiểu hơi bối rối cười: “Đội trưởng, ông cho rằng con mắt của tôi hay của những người ở thị trấn mạnh hơn?"
Mỗi người một nghề, cô không phải là người toàn năng.
Nếu đổi sang một cốt truyện nào đó, có thể bên trong đó cô sẽ là người có hỏa nhãn kim tinh, nhặt được món đồ bị người khác coi là rác, rồi lặng lẽ giàu có.
Cô thì muốn vậy, nhưng thật sự không có vận may và con mắt đó.
Trong số người ông Lý dẫn tới, có hai chuyên gia định giá.
Lúc mọi người lục tìm trong gạo, hai ông già kia cẩn thận kiểm tra cái hòm sắt, có lẽ đã xác định không có giá trị nên mới vứt lại đây một cách tùy tiện.
Người ta chuyên môn, tất nhiên mang theo các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực, họ đã xác nhận vô giá trị rồi, cơ hội nhặt sót của cô rất nhỏ.
Cái hòm sắt đối với cô mà nói, không thể tái chế thành đồ khác.
Còn kém hữu dụng hơn cả số gạo mốc kia, ít nhất vẫn có thể nấu nước cho heo ăn.
Tuy nhiên, Dung Hiểu Hiểu vẫn đề nghị: "Gạo cũ chắc không có tác dụng gì, nhưng ông nên giữ cái hòm lại, có thể bán được ít tiền, nhưng ai biết được họ có quay lại đòi không, lúc đó không đưa ra được sẽ là trách nhiệm của chúng ta."
Cô nói bán ở đây là bán phế liệu.
Tất nhiên không thể bán làm báu vật và đồ cổ.
Tương đối dày, nếu bán phế liệu cũng có thể được ít tiền, nhưng không cần thiết.
Hay là cứ giữ lại, biết đâu họ tìm đến, vẫn có thể lấy ra để giải trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận