Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 384. Chương 384

Tiếng hét lớn của ông ta khiến tất cả mọi người đang mơ hồ phản ứng lại.
Mọi người vô thức xông lên, nhét tay vào lúa gạo lục lọi.
Lục cả buổi trời không lục ra được thứ gì.
Cuối cùng, vài người cùng sức lực lật úp cái hòm sắt, đổ hết gạo ra ngoài, dẹp phẳng từng chút một mới chấp nhận sự thật bên trong không có gì...
Không khí hơi im lặng, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua.
Mồ hôi nhễ nhại trên người nhiều người làm việc vất vả, gió thổi qua khiến họ run lên bần bật, tuy nhiên không ai than lạnh.
Lạnh trong lòng khó chịu hơn lạnh trên người.
Không biết bao lâu sau, La Kiến Lâm mới lên tiếng: "Nghĩ lại cũng phải, từ xưa đến nay với gia đình nông dân, thứ quý giá nhất không gì hơn lương thực.”
“Đặc biệt là những năm trước đây, mọi nhà đói khổ gần như không thể sống nổi, không chỉ gia đình nông dân mà ngay cả người thành thị cũng phải thắt lưng buộc bụng, vào thời điểm đó một cái hòm gạo này có thể cứu sống nhiều người!"
Lời này nghe cũng có lý.
Một số người chấp nhận thực tế, Vương Cương Vũ lau mặt, anh ta cười khổ: "Nhiệm vụ lần này thật sự ngoài dự đoán của tôi, đào lâu như vậy mà cuối cùng lại đào được một đống lương thực cũ."
Còn là lương thực không thể ăn được.
Không biết những gạo mốc này chôn dưới đất bao năm, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn xưa nhiều, mặc dù nhà nhà vẫn thiếu lương thực, nhưng cũng chưa tới mức phải ăn thứ không rõ có độc hay không này.
Cho dù mang đống lương thực cũ này về, anh ta cũng sẽ vứt thẳng vào thùng rác.
"Đội trưởng, vậy chúng ta còn đào tiếp không?"
Các đồng đội cũng bối rối, không biết nên làm thế nào.
Vương Cương Vũ đang suy nghĩ thì ông Lý đứng dậy, lúc này ông ta trông khá lếch thếch.
Mặt tay đầy bụi đất, bộ quần áo chỉnh tề giờ cũng xộc xệch, ông ta có vẻ hơi u ám, nói: "Tiếp tục đào, cho đến khi đào được thứ gì đó."
"Ông Lý thấy còn cần thiết sao?"
Vương Cương Vũ nhíu mày: “Đại đổi trưởng La nói đúng, trong thời kỳ đó thứ quý giá nhất thật sự là lương thực, truyền miệng sai lạc, truyền đến bây giờ thành kho báu, hoàn toàn có thể lý giải được."
"Đồng chí Vương, anh phải biết thứ chôn ở đây rất quan trọng với đất nước, mặc dù sẽ tốn nhiều tinh lực và tài lực của các anh, nhưng tất cả đều đáng để bỏ ra."
Ông Lý không hề lùi bước, ông ta quan sát xung quanh, đầy tự tin: "Cho dù phải đào cả khu này, cũng phải làm!"
"Ông muốn đào cái gì vậy?"
Ông Lý nghiêng đầu, đưa ánh mắt về phía anh ta, rất không khách khí mà nói: "Đó không phải chuyện mà một người có thân phận như anh có thể biết được, anh chỉ cần dẫn đội đi đào tiếp là được."
"... " Vương Cương Vũ nhịn xuống.
Nếu không phải vì đối phương là một ông lão, chức vụ cao hơn anh ta vài bậc, anh ta thật muốn liếc trắng mắt với ông ta.
Nhưng vì anh ta không có tư cách đó, ngoài việc miễn cưỡng đồng ý ra không còn lựa chọn nào khác, trừ khi anh ta không muốn công việc này nữa.
Ông Lý cũng không ở lại lâu, đi như thế nào về như thế.
Đối với cái hòm sắt và gạo bên trong ông ta không hề quan tâm, đồ vô dụng kia cũng như rác rưởi vậy.
Tuy nhiên, vài người theo sau ông ta ở lại.
Lấy ra vài tờ giấy từ túi hồ sơ mang theo, nói với họ: "Đây là hợp đồng bảo mật, những gì các anh vừa nghe vừa thấy hoàn toàn không được nhắc lại với bất kỳ ai, nếu không sẽ phải đối mặt án tù."
Vương Cương Vũ và các thành viên trong đại đội không có phản ứng gì, có lẽ từ trước đã ký hợp đồng bảo mật rồi.
Nhưng với đại đổi trưởng La và các xã viên, điều này như sét đánh ngang tai, khiến họ hoảng sợ.
Đây... chỉ là ở lại giúp đỡ một chút và xem náo nhiệt thôi mà?
Sao lại có thể ngồi tù?!
Mấy chàng trai ban đầu còn mừng vì ở lại, giờ run rẩy sợ hãi, có phần bối rối.
"Đại đội trưởng, chuyện gì thế này?"
"Chúng tôi phải ngồi tù à? Tôi mới cưới vợ đâu thể ngồi tù!"
Đại đổi trưởng La cũng hoảng, nhưng dù hoảng đến đâu cũng phải trấn an xã viên của mình: “Không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện tử tế với họ."
Chắc chắn sẽ không thể nói thông.
Trên mấy tờ giấy đó viết rất nhiều, nhưng phía dưới có con dấu đỏ.
Phải ký là phải ký.
Dung Hiểu Hiểu tiến lên an ủi: "Thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ cần tự giữ kín miệng không nói lung tung bên ngoài là không sao cả."
An ủi xong nhóm xã viên đại đội Hồng Sơn, cô quay sang nói với những người cầm túi hồ sơ:
"Loại sự kiện giữ bí mật như thế này thật sự khiến chúng tôi hoảng sợ, tất cả chỉ là dân chúng bình thường, đâu từng thấy chuyện nghiêm trọng như vậy? Có chút lúng túng cũng mong các anh thông cảm."
Vài cán bộ nghe cũng có lý.
Khuôn mặt cứng rắn không tự chủ được dịu đi:
“Các anh cứ yên tâm, chỉ cần không tiết lộ ra ngoài sẽ không sao cả, hãy hợp tác tốt với chúng tôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận